Ở nhà chưa từng phải chịu qua ủy khuất, vì vậy điều này khiến Long Hiểu Hiểu không thể kiềm chế được, cô ấy trừng mắt với Tiêu Vinh hy vọng anh ta có thể ra mặt giúp mình nói chuyện lúc này.
Người đàn ông bị trừng đến cả người đều không thoải mái, cuối cùng cũng kéo lấy tay mẹ mình, thuận thế cầm quả trứng gà vừa lột xong bỏ vào trong miệng. Còn không quên cười khổ mà nói: "Con cũng muốn ăn trứng gà. Mẹ cũng thật bất công, nhiều trứng như vậy sao chỉ cho mình con dâu ăn hết chứ?"
"Thằng con ngốc này!" Mẹ Tiêu đánh một cái lên mu bàn tay con trai rồi trách cứ, nói: "Đây là trứng bách gia giúp vợ con có thể khai chi tán diệp! Một quả cũng không thể thiếu! Trong rổ còn mấy chục quả, để lâu rồi sợ sẽ hư mất nên mỗi ngày chỉ có thể ăn nhiều thêm một chút."
Nói xong đem bát trứng đẩy đến trước mặt Long Hiểu Hiểu, ý bảo cô ấy tiếp tục ăn.
"Mẹ, người làm như vậy là mê tín. Làm sao có thể đi sang nhà người khác xin vài quả trứng là có thể có con được. Hơn nữa bọn con vừa mới kết hôn nên cũng không cần gấp. Con chỉ có thể ăn nhiều nhất là hai quả, phần còn lại mẹ tự xử lý đi." Long Hiểu Hiểu cũng sẽ không thuận theo mà ăn mười mấy quả trứng, lấy trong chén hai quả trứng sau đó kéo Tiêu Vinh đi ra cửa.
Để lại mẹ Tiêu tức muốn hộc máu nhưng lại á khẩu không thể nói được gì, giương mắt ngồi nhìn.
Xe chạy nhanh trên đường, hai người đến siêu thị mua một túi lớn thuốc lá, rượu cùng nhiều đồ bổ mới bắt đầu đi đến thôn Ngọa Long.
Biết con gái hôm nay sẽ lại mặt, mới sáng sớm Long Tam Túc đã cùng với vợ của mình là Lan Chi chuẩn bị cơm trưa. Giò heo phải hầm mấy giờ, chỉ sợ là chưa đủ chín để lấy ra cho con gái và con rể ăn.
"Cha, mẹ, con cùng Vinh Vinh đã về rồi." Long Hiểu Hiểu cùng Tiêu Vinh xách theo túi lớn túi nhỏ, người trước người sau đi vào sân.
Long Tam Túc vẫn còn đang mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra đón con rể, con rể mới tới khiến ông ấy còn vui vẻ hơn so với người khác.
"Cha, mẹ. Con mua chút đồ tặng hai người." Đối với mấy món quà lễ tết, Tiêu Vinh luôn rất chu đáo, cũng chính vì vậy nên người làm cha mẹ vợ như bọn họ cũng phá lệ yêu thương.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, cả nhà quây quần cùng nhau dùng bữa trưa.
Long Linh biết Long Hiểu Hiểu hôm nay lại mặt nên cố ý qua đây để gặp cô ấy. Dù sao Long Hiểu Hiểu cũng đã gả chồng, sau này muốn gặp mặt cũng khó. Nếu như có con thì lại càng khó gặp nhau hơn.
Hai người đóng cửa đi vào phòng nói chuyện riêng.
"Lần đầu tiên đặc biệt đau." Long Hiểu Hiểu ghé vào tai Long Linh nhỏ giọng oán giận: "Cũng may anh ấy cũng không phải là lần đầu tiên nên cũng biết thương hương tiếc ngọc."
Long Linh có chút giật mình, trăm triệu lần không nghĩ tới Long Hiểu Hiểu lại rộng rãi như vậy. Bản thân không phải là người đầu tiên của chồng mình nhưng lại cảm thấy may mắn.
"Cậu không ngại việc trước kia chồng mình có người khác sao?"
"Đàn ông ưu tú sao có thể thiếu phụ nữ được? Nếu hơn hai mươi tuổi mà vẫn còn chưa làm mới khiến tớ cảm thấy kỳ quái ấy. Đừng thấy bề ngoài anh ấy cao lớn thô kệch, thật ra đối xử với tớ rất tốt. Buổi sáng tớ bị mẹ chồng bắt ăn trứng gà đều là anh ấy giải vây đấy."
Long Linh nhìn bộ dáng Long Hiểu Hiểu mặt mày hớn hở liền biết là cô ấy rất hạnh phúc.
"Tớ chia tay với Long Bạch rồi." Long Linh khẽ cúi đầu cười cười. Vốn dĩ một ngày như thế này không nên nói những chuyện này, nhưng bây giờ nếu như không nói cùng Long Hiểu Hiểu thì cô cũng không biết nên nói với ai cả.
Không ngờ cô ấy không chỉ không kinh ngạc mà còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Chuyện tốt a! Cái nhà đó không chỉ mẹ anh ta có thể khiến cho người khác phát điên, huống chi điều kiện cũng không tốt, chỉ sợ cậu gả qua đó cũng không thể ngẩng đầu lên mà sống. Hôm sau tớ sẽ bảo Vinh Vinh nhà tớ tìm cho cậu một nhà chồng có điều kiện tốt ở trên thị trấn."
Quả nhiên là chị em tốt, ở thời điểm chính mình hoang mang cũng không hỏi nguyên do.
"Tạm thời không nghĩ tới chuyện đó, tớ bây giờ chỉ muốn nghĩ xem nên làm thế nào với mười mẫu đất mà cha đã đưa thôi. Tuy rằng cậu đã gả cho người khác nhưng cũng nên thường xuyên về đây chơi một chút, dù sao chồng cậu cũng có xe, đi một chuyến cũng chỉ mất có mấy chục phút."
"Cha chồng tớ mỗi buổi sáng đều sẽ tới thôn của chúng ta bán thịt. Nghe mẹ tớ nói chân giò đang hầm trong nồi cũng là do ông ấy đặc biệt đưa qua đây."
"Hay cậu cũng tìm một người như vậy đi. Tớ nghe nói đồng nghiệp của ông ấy có đứa con trai chưa vợ đấy."
"Haha…"
Đã lâu rồi hai người bọn họ không có ngồi nói cười với nhau như vậy.
Nói chuyện cùng Long Hiểu Hiểu khiến cho tâm trạng bị đè nén của Long Linh được giải tỏa rất nhiều. Cô nhìn lá phong rơi lả tả trong sân không ngờ lại nhớ đến gương mặt của Thẩm Ưu, nhớ đôi mắt ôn nhu thâm tình khi nhìn cô.
"Cậu làm gì mà ngẩn người vậy? Có phải là nhớ ai hay không?" Long Hiểu Hiểu đột nhiên vỗ lên vai Long Linh một cái, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ.
Long Linh xấu hổ cắn môi, lúc này cô mới phát hiện ra Thẩm Ưu chỉ mới rời đi mấy ngày vậy mà cô lại suy nghĩ đến anh. Chẳng lẽ do cô đã động tâm với anh? Không có khả năng, không có khả năng! Bọn họ mới ở chung một thời gian ngắn làm sao sẽ có tình cảm được? Chẳng qua là do thói quen trước đây mỗi ngày đều nhìn thấy anh trước mặt nên bây giờ mới cảm thấy không quen mà thôi.
Long Linh cứ như vậy tự an ủi mình, ít nhất có thể khiến cho bản thân yên tâm mà tiếp tục sinh hoạt như bình thường. Sẽ không vì có cảm tình với ai mà ràng buộc không rõ.
Di động trong túi xách Long Linh rung lên. Cô tưởng là Long Bạch gọi tới nên đang định tắt máy, nhưng khi nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ "Thẩm Ưu" làm cô giật mình suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất Long Linh vừa bối rối vừa vui sướиɠ nghe điện thoại: "Thẩm Ưu, có chuyện gì sao?" Giọng điệu bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra nhưng bất quá cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
"Tiểu Linh, xe của công ty anh bây giờ đang trên đường tới thôn bọn em. Em tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút, lát nữa có lẽ sẽ gặp vài người quan trọng. Nhớ trang điểm nhẹ một chút." Giọng nói của Thẩm Ưu luôn mang theo một tia ôn nhu dịu dàng. Bất quá loại ôn nhu này chỉ có trước mặt Long Linh mới thể hiện ra mà thôi.
"A? Muốn gặp ai vậy? Bây giờ anh đang ở đâu?" Nghe Thẩm Ưu nói lát nữa sẽ gặp mặt khiến Long Linh có chút vui mừng.
"Chờ lát nữa em sẽ biết. Tạm biệt, lát nữa gặp lại."
Tuy rằng Thẩm Ưu chỉ nói một nửa nhưng Long Linh vẫn làm theo lời anh dặn.
Quả nhiên, chưa đến nửa giờ trước cửa nhà Long Linh đã đậu một chiếc Mercedes Benz màu đen của công ty Thiên Thành.
Tài xế ăn mặc một thân tây trang đen bước xuống mở cửa sau cho Long Linh.
Chưa bao giờ được hưởng thụ loại đãi ngộ cao cấp này này nên Long Linh có chút xấu hổ: "Tôi…Tự mình lên được rồi. Cảm ơn anh…" Long Linh vội chạy lên trước mở cửa chui vào trong xe.
Kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, rất nhanh xe đã ổn định phóng nhanh đi. Cây cối bên đường lướt qua cửa sổ xe một cách nhanh chóng.
"Bác tài, chú có biết công ty tìm cháu vì chuyện gì không ạ?" Long Linh không thể nhịn được tò mò hỏi thăm tài xế.
Tài xế hơi mỉm cười, nhìn thoáng qua Long Linh qua kính chiếu hậu rồi đáp: "Đây là tổng tài phân phó, tôi cũng không biết ngài ấy tìm cô có chuyện gì, chỉ bảo tôi tới đón Long tiểu thư thôi."
"Tổng tài?", Long Linh đánh giá nội thất xa hoa bên trong xe, hình như cô chưa từng gặp qua tổng tài của tập đoàn Thiên Thành. Ngày đó ký hợp đồng là chủ tịch cùng với bí thư, những người khác đều là vệ sĩ hoặc tài xế, hình như không có ai là tổng tài cả.
Nghĩ lại thì dù sao đây cũng là một tập đoàn lớn, tài xế cũng được tào đạo chuyên nghiệp nên đương nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin của cấp trên, vì thế cô tính toán lát nữa sẽ hỏi thăm Thẩm Ưu.
Lấy di động ra gửi cho Thẩm Ưu một cái tin nhắn wechat: "Nghe tài xế bảo tổng tài của công ty anh muốn gặp em. Tổng tài của công ty anh là ai vậy?"
Không ngờ tin nhắn này giống như đá chìm dưới đáy biển, Thẩm Ưu cũng không có ý định hồi âm tin nhắn của cô.
"Được rồi. Có lẽ một kỹ thuật viên như anh ấy cũng chưa gặp qua tổng tài." Long Linh lầm bầm lầu bầu. Có khả năng trong đầu cô chỉ nghĩ đến cuộc hẹn với Thẩm Ưu nên đầu óc cũng không suy nghĩ được gì. Bởi vì chỉ cần là người có đầu óc sáng suốt khi cẩn thận ngẫm lại đều sẽ đoán được mối quan hệ giữa Thẩm Ưu với vị tổng tài kia.
Xe chạy qua thị trấn rồi phóng thẳng lên đường cao tốc.
Chuyện này khiến cho Long Linh không bình tĩnh được nữa, không phải nói công ty Thiên Thành chỉ là một xí nghiệp trong huyện thôi sao? Tại sao không đến công ty mà lại đi trên đường cao tốc.
Thấy Long Linh khẩn trương nhìn xung quanh, tài xế cũng đoán ra được nghi hoặc của cô, đột ngột nói: "Long tiểu thư, công ty Thiên Thành ở huyện chỉ là một chi nhánh của tập đoàn chúng tôi. Tổng công ty nằm ở thành phố, đi đường cao tốc sẽ nhanh hơn một chút."
Xem ra hiểu biết của mình đối với công ty còn quá ít. Long Linh lại một lần nữa lấy di động lên mạng tìm hiểu "Tập đoàn Thiên Thành."
Kết quả tìm kiếm khiến cô khϊếp sợ.
Tập đoàn Thiên Thành là một tập đoàn đa ngành, lĩnh vực kinh doanh chủ yếu là nông nghiệp, bất động sản và du lịch. Trong đó, cổ đông lớn nhất là chủ tịch Thẩm, năm nay sáu hai tuổi, ông có hai người con một trai một gái, con trai hai sáu tuổi, con gái hai tám tuổi đã kết hôn. Con gái giữ chức vụ tổng tài ở tổng công ty, con trai thì giữ chức vụ tổng tài ở bộ phận nghiên cứu sản phẩm.
Nhưng thứ khiến cho cô kinh ngạc không phải là sản nghiệp to lớn của tập đoàn này mà là vị tổng tài của bộ phận nghiên cứu. Trên người anh ta là một bộ tây trang phẳng phiu, khuôn mặt chiếm gần hết màn hình di động của cô.
"Thẩm Ưu là…Chủ tịch…con trai?!" Long Linh không dám tin vào kết quả này.
Di động trong tay vô tình rơi xuống ghế da bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ưu lúc này giống như một cái gai đâm vào trong tim cô từng chút một.
Vốn tưởng rằng anh chỉ là một kỹ thuật viên bình thường, khi ở chung cô còn sinh ra hảo cảm. Không nghĩ rằng bản thân lại ngu ngốc như vậy, người đàn ông khí chất phi thường như vậy khẳng định từ nhỏ đã dạy dỗ vô cùng tốt, chính mình tại sao có thể ngu ngốc nghĩ anh là một kỹ thuật viên bình thường đây?
Nghĩ lại xuất thân của mình, cũng chỉ là một cô thôn nữ quê mùa, không gia thế không bằng cấp, lấy cái gì để xứng đôi với anh?
Long Linh rối rắm đưa ra quyết định. Một quyết định khiến cô nhận rõ tình cảnh của mình.
Bất tri bất giác xe đã đi qua đường cao tốc tiến vào khu vực phồn hoa của thành phố, cuối cùng xe dừng trước lối ra vào của một tòa nhà 28 tầng.
"Long tiểu thư, tới nơi rồi. Cô có thể trực tiếp đến văn phòng của tổng tài bộ phận nghiên cứu phát triển ở tầng 28." Tài xế xuống xe mở cửa giúp Long Linh.
Lúc này một nữ thư ký dẫm lên giày cao gót ưu nhã từ sảnh công ty đi ra đón: "Long tiểu thư, mời đi theo tôi."
Dưới tầng một của công ty có bảo vệ, nếu như không phải là nhân viên của công ty thì ngay cả lầu hai cũng không thể đi lên được.
Dưới tầng một có một tiệm cà phê, đây là nơi dành cho những người không thuộc công ty nhưng lại có việc cần đến. Bên trong có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đang cầm sơ yếu lý lịch đứng ngồi không yên chờ người phụ trách dẫn đi nộp hồ sơ.
Thư ký quẹt thẻ ra vào, nói với nhân viên an ninh đang đứng bên cạnh: "Đây là người tiểu Thẩm tổng hẹn gặp."
Nhân viên an ninh lúc này mới để cho Long Linh đi vào.
Bởi vì chị của Thẩm Ưu là Thẩm Tuệ Tuệ cũng gọi là Thẩm tổng, nên nhân viên trong công ty thường gọi bọn họ là tiểu Thẩm tổng và đại Thẩm tổng để phân biệt.
Ngay cả thang máy của tập đoàn Thiên Thành cũng được lắp đặt đặc biệt, bởi vì lĩnh vực kinh doanh bao gồm cả ngành nông nghiệp nên chắc chắn sẽ có người trong đủ mọi tầng lớp đến đây, có lẽ còn sẽ có những người bị khuyết tật. Làm như vậy có thể đáp ứng được nhu cầu của một số người. Chình vì vậy có thể thấy được tập đoàn Thiên Thành là một xí nghiệp vô cùng nhân văn.