Đoàn xe đón dâu và chở đồ cưới chậm rãi rời khỏi thôn Ngọa Long.
"Tôi còn muốn uống nữa, rót đầy cho tôi…" Nghiêm Tử Tu đã uống say nên giọng nói có chút mơ hồ không rõ.
Đây là rượu khoai lang đỏ do nông dân ở đây đích thân chưng cất, mới uống vào thì cảm thấy không có gì nhưng rượu này lại tác dụng chậm, say lúc nào cũng không biết được.
"Cậu uống nhiều rồi, chúng ta về thôi." Thẩm Ưu đỡ Nghiêm Tử Tu đang lảo đảo say đi về phía nhà Long Linh.
Tiệc rượu bên này sắp kết thúc, nhiều người cũng đã rời đi.
Long Bạch uống đến mặt đỏ bừng đi theo bên cạnh Long Linh. Khi đi đến cây đa bên cạnh dòng suối nhỏ, anh ta bước nhanh chân hơn đến gần Long Linh, thuận thế từ phía sau kéo cô vào trong l*иg ngực mình.
"Vì cái gì mà hai chúng ta bây giờ lại giống như người xa lạ? Anh yêu em bao nhiêu chẳng lẽ em không biết sao? Đừng không để ý đến anh, anh sẽ phát điên mất." Long Bạch nức nở vùi đầu vào cổ Long Linh. Từ trên người cô ngửi được hương vị tự nhiên của thiếu nữ khiến cho cả người anh ta huyết mạch sôi trào.
"Anh uống say rồi, về nhà nghỉ ngơi đi." Long Linh đẩy anh ta ra, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh ta lúc này tràn đầy gợn sóng khiến cho cô cảm thấy có chút hoảng hốt, lập tức xoay người muốn chạy đi nhưng lại bị Long Bạch ôm chặt lấy.
"Đừng đi, lần trước anh và em chỉ là diễn kịch, lần này em có thể thực sự trở thành người phụ nữ của anh hay không?" Long Bạch khàn giọng khẩn cầu, đại não của anh ta không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi cồn, không cầm lòng được mà điên cuồng hôn lên cổ, lên môi cô.
"Anh tỉnh táo chút đi!" Long Linh hung hăng cắn một cái lên bả vai Long Bạch. Trong suy nghĩ của cô tràn ngập sự khuất nhục, cô chưa bao giờ nghĩ tới Long Bạch sẽ làm những chuyện dơ bẩn như vậy đối với mình.
"Đừng tìm tôi nữa! Chúng ta kết thúc rồi!" Long Linh nói xong chạy một mạch rời đi.
Gió lạnh giống như những nhát dao không ngừng cứa từng nhát vào mặt Long Bạch, bả vai ẩn ẩn đau nhưng không thể so với nỗi đau lúc này trong lòng anh ta. Làm sao có thể trơ mắt để Long Linh chạy mất đây? Chỉ cần gạo nấu thành cơm, cô nhất định phải gả cho anh ta rồi!
"Đều là do Thẩm Ưu! Long Linh nhất định vì anh ta nên mới muốn cùng mình tách ra!" Long Bạch hung hăng đấm một quyền vào thân cây bên cạnh, lá cây khô trên ngọn vốn đã lung lay sắp rụng trong nháy mắt liền lả tả rơi xuống như hoa tuyết. Long Bạch đứng ở đó giống như một con sư tử đang lên cơn giận dữ, anh ta không màng thể diện đi vay tiền là vì muốn cưới Long Linh, nhưng hiện tại tất cả nỗ lực đều trở nên không còn ý nghĩa gì nữa.
Vì Nghiêm Tử Tu đang say rượu nên Thẩm Ưu phải ở trong phòng chăm sóc cho anh ấy, nhìn thấy Long Linh hai mắt hồng hồng chạy về phòng ngủ của mình thì có chút lo lắng. Anh ta nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Tiểu Linh, làm sao vậy? Cô không sao chứ?"
"Không có chuyện gì." Long Linh nghẹn ngào trả lời với người đang đứng ngoài cửa.
Thẩm Ưu vốn rất thông minh, Anh chỉ cần nhìn một chút cũng có thể đoán ra chuyện này đại khái có liên quan đến Long Bạch. Nếu như Long Linh không muốn nhiều lời thì anh cũng sẽ không hỏi nữa, chờ cô suy nghĩ cẩn thận thì tự nhiên sẽ nói ra.
Bên kia Long Hiểu Hiểu vừa về nhà chồng đã được sủng lên tận trời. Tiền cha mẹ chồng lì xì lên tới năm con số, Long Hiểu Hiểu cầm hai bao lì xì căng phồng mà cười không khép miệng được.
Những tháng ngày hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, bản thân Long Hiểu Hiểu cũng không nghĩ rằng cuộc đời của mình có thể thay đổi lớn đến vậy chỉ trong một khoảng một thời gian ngắn.
Những ngày tiếp theo Long Linh đều đem toàn bộ tinh thần đặt vào việc xây dựng nhà kính, Thẩm Ưu cũng yên lặng ở một bên giúp đỡ cô.
Tô Quế Hoa biết được con trai bà ta bị Long Linh bỏ mặc. Tuy rằng bà ta không quá thích Long Linh nhưng cũng không cho phép cô bỏ mặc Long Bạch, nếu có thì người bị bỏ rơi cũng phải là Long Linh.
Bà ta đưa Long Bạch đến nhà Long Linh để nghe một câu giải thích thỏa đáng, đồng thời cũng muốn lấy lại một chút thể diện của bản thân trong cái thôn này.
"Long Linh! Cô là cái đồ nha đầu không biết liêm sỉ! Đùa bỡn với tình cảm của con trai tôi sau đó lại đá nó qua một bên, hôm nay nếu cô không cho Tô Quế Hoa tôi một lời giải thích thỏa đáng thì đừng trách tôi không khách khí!"
Long Bạch chỉ lo cúi đầu tức giận đứng một bên, căn bản cũng không nghĩ muốn giải thích gì đó với mẹ anh ta.
Trần Yên Phương thấy Tô Quế Hoa cả vυ' lấp miệng em như vậy thì tức giận suýt nữa té xỉu. Con gái của bà ở chỗ bà ta chịu ấm ức còn ít sao? Vậy mà bây giờ lại còn dám tới cửa hô to gọi nhỏ, định ức hϊếp bà vì không có con trai sao!
"Hai đứa nó không hợp thì chia tay, làm sao có thể nói là Long Linh nhà tôi đùa giỡn tình cảm của Long Bạch? Bà đừng có mà nói bậy!" Trần Yên Phương run giọng cãi lại.
Trong phòng nghiên cứu, vài người nghe thấy tiếng ồn ào đều bị thu hút đi ra ngoài.
Long Bạch thấy Thẩm Ưu và Long Linh sánh vai cùng nhau đi ra thì không nhịn được nữa, xông lên kéo Long Linh đến trước mặt mình tức giận chất vấn: "Có phải em vì anh ta nên mới muốn chia tay với anh hay không?!"
"Nháo cái gì?!" Long Tôn Vượng cảm thấy trước kia ông ấy đúng là đã nhìn nhầm người, hiện tại Long Bạch căn bản không phải là cậu thiếu niên như ánh nắng mặt trời mà ông ấy từng biết nữa.
"Chính anh làm ra chuyện gì so với ai khác đều rõ ràng hơn! Tôi muốn chia tay với anh không có liên quan đến Thẩm Ưu, cũng chỉ là dừng cương trước bờ vực mà thôi. Tôi vì cái gì phải gả đến nhà anh để chịu sự hành hạ của mẹ anh? Tôi vì cái gì phải chịu đựng vô số lời châm chọc cùng mỉa mai? Tôi vì cái gì phải chịu đựng đủ loại nghi ngờ của anh? Anh nghĩ rằng bởi vì nhà anh nghèo nên tôi mới đổi ý sao? Anh mau dẫn mẹ anh rời đi đi! Nếu như lại đến nhà tôi nữa thì tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng yên đâu." Long Linh tức giận nói xong thì hung hăng hất tay Long Bạch ra.
"Tốt a! Trước đây khi ở trước mặt tôi đều là giả bộ yếu đuối, hôm nay rốt cuộc cũng lộ nguyên hình! Con trai! Loại phụ nữ tâm cơ như vậy hôm nay chúng ta trịnh trọng tuyên bố cắt đứt liên quan với cô ta! Hôm nay mày bỏ cô ta đi, ngày mai mẹ sẽ tìm cho mày một người dịu dàng biết săn sóc! Đi!" Tô Quế Hoa thật sự là chỉ thích nói lời hay. Bà ta ương ngạnh đem chuyện Long Linh bỏ Long Bạch đổi thành Long Bạch bỏ Long Linh.
Mặc kệ ai bỏ ai, chuyện này tới đây cũng xem như là chấm dứt.
"Mẹ, con không cần người khác, con chỉ muốn Long Linh…Mẹ…" Bị mẹ mình kéo đi nhưng Long Bạch vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn người trong sân, anh ta tới đây không phải muốn chia tay, anh ta tới là để hàn gắn lại với Long Linh! Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Long Thần Tín sứt đầu mẻ trán đứng ở cửa chờ vợ và con trai trở về, ông ấy chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mụ đàn bà đanh đá này gây chuyện ầm ĩ, chỉ sợ bản thân đứng ra nói một câu công đạo thì cái nhà này mười ngày nửa tháng cũng đừng mong yên ổn.
Long Linh đỡ Trần Yên Phương đang tức ngực quay về phòng nghỉ ngơi, đáng lẽ ra cô nên sớm tỉnh táo hơn. Nếu như còn nhảy vào cái hố lửa này chỉ sợ sẽ khiến cho cha mẹ cô cả đời đều chịu sự châm biếm của Tô Quế Hoa. Còn may, cô kịp thời tỉnh táo lại.
"Như vậy cũng tốt, mọi chuyện về sau đều không liên quan nữa." Long Linh một bên rót nước ấm cho mẹ một bên lẩm bẩm nói.
"Cho dù con có quyết định như thế nào cha mẹ cũng đều ủng hộ con." Tuy rằng Long Tôn Vượng có chút tức giận nhưng cũng thật nhanh liền tiêu tan, như vậy con gái ông ấy cũng có thể tìm được một nhà tốt hơn, không cần phải chịu ủy khuất cả đời.
Nghiêm Tử Tu đang đứng một bên xem náo nhiệt liền kéo Thẩm Ưu sang một phòng khác bàn chuyện bát quái: "Hôm nay tôi mới biết quan hệ của hai người bọn họ a. Oa, chuyện thanh mai trúc mã này cũng thật lãng mạn đấy."
Không ngờ câu nói này lại chọc giận đến Thẩm Ưu, anh trừng mắt cắt ngang lời của Nghiêm Tử Tu: "Thanh mai trúc mã cái gì?! Tên tiểu tử Long Bạch kia chẳng qua cũng chỉ là người lì lợm la liếʍ mà thôi. Cậu ta làm sao có thể xứng đôi với Long Linh? Chính là một tên vô lại."
Khóe miệng đang tươi cười của Nghiêm Tử Tu bị phản ứng của Thẩm Ưu dọa cho run rẩy, anh ấy cảm thấy phản ứng của Thẩm Ưu dường như có chút quá khích. Dù sao cũng chỉ là chuyện bát quái của người khác thôi, cần gì phải nghiêm túc như vậy?
Thẩm Ưu nhìn khuôn mặt đang ngây ra như phỗng của Nghiêm Tử Tu mới bắt đầu có phản ứng lại, anh hắng giọng giải thích: "Tôi cũng chỉ vì bất bình thay cho Long Linh mà thôi, tên đàn ông như vậy, người trong nhà cậu ta còn coi thường Long Linh, ai thấy mà không tức giận?"
Nghiêm Tử Tu bừng tỉnh đại ngộ, thỉnh thoảng lại gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Mà giờ phút này Thẩm Ưu lại có chút vui vẻ, Long Linh rốt cuộc cũng vạch rõ quan hệ với Long Bạch, chính mình về sau cũng có thể quang minh chính đại mà đối tốt với cô, cho dù có theo đuổi cô thì cũng sẽ có cái cớ.
Hiện tại, công ty đang dự định tìm một người bản địa có năng lực để dẫn dắt mọi người, vẫn đang tìm một người thích hợp để đảm nhiệm chức vụ giám đốc khu vực. Thẩm Ưu thấy Long Linh vừa có năng lực lại có thể chịu được cực khổ nên muốn tiến cử cô ngồi trên vị trí này.
Bất quá chuyện này không phải do một mình anh có thể quyết định được, giám đốc khu vực vẫn là nhân vật chủ chốt hơn nữa còn phải được Chủ tịch gật đầu mới có thể bổ nhiệm được.
Anh muốn lặng lẽ giải quyết chuyện này, sau đó sẽ cho Long Linh một cái kinh hỉ. Bây giờ tâm trạng Long Linh đang không tốt, có thể đưa cho cô tin tức này để cô vui vẻ hơn.
Nhà kính cũng đã làm xong không sai biệt lắm, Thẩm Ưu cùng Nghiêm Tử Tu chào hỏi một tiếng liền quay trở lại công ty.
Người mà cả ngày đều xuất hiện trước mặt đột nhiên lại không thấy làm Long Linh có chút mất mát, cô cho rằng Thẩm Ưu bị công ty điều đi rồi sẽ không quay trở lại đây nữa.
Bất tri bất giác đã đến ngày Long Hiểu Hiểu về nhà mẹ đẻ sau khi kết hôn.
Buổi sáng sáu giờ hai vợ chồng bọn họ vẫn đang còn ôm nhau không rời ở trên giường, đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa thật lớn mới có thể đánh thức hai người dậy.
"Nhật Vinh! Gọi vợ con rời giường đi, hôm nay dậy sớm chút, sau khi ăn bữa sáng xong còn phải đi mua chút quà về tặng bố mẹ vợ con nữa." Người đang đứng ngoài cửa nói chuyện chính là mẹ của Tiêu Vinh.
Ba Tiêu mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải đi mổ heo, vẫn luôn vội vàng đến rạng sáng mới có thể đi xe máy khắp làng trên xóm dưới để bán thịt, mẹ Tiêu vì vậy nên cũng không ngủ nữa mà thức dậy đứng một bên hỗ trợ.
Long Hiểu Hiểu nằm mơ cũng không nghĩ tới mẹ chồng mỗi sáng sớm đều tới gõ cửa, chuyện này làm cho cô ấy rất khó chịu. Trước đây khi còn ở nhà mẹ đẻ đều ngủ cho đến lúc nào tự tỉnh thì dậy, ở đây thì ngay cả một giấc ngủ ngon cũng không có.
"Con biết rồi mẹ." Tiêu Vinh đẩy đầu bà xã đang gối trên cánh tay mình ra: "Bà xã, rời giường thôi."
"Em còn muốn ngủ thêm chút nữa, đừng làm phiền em." Long Hiểu Hiểu cau mày chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.
Thấy người bên trong không có động tĩnh gì mẹ Tiêu gõ cửa càng lớn hơn.
Bị tiếng đập cửa ồn ào làm phiền, Long Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng chui ra từ trong ổ chăn ấm áp, nhìn Tiêu Vinh bên cạnh đấm một cái, còn nhỏ giọng bực tức: "Có phiền quá không vậy! Sáng sớm tinh mơ đã như đòi mạng!"
Bây giờ Tiêu Vinh xem Long Hiểu Hiểu như bảo bối trên tay, cũng luyến tiếc nhìn cô tức giận. Lập tức hôn lên môi Long Hiểu Hiểu một cái, dỗ dành nói: "Đừng nóng giận. Sau khi lại mặt anh sẽ đưa em lên thị trấn để làm đẹp. Khuôn mặt non mịn xinh đẹp của bà xã anh nhất định phải chăm sóc tốt mới được."
"Anh cho em đi làm đẹp sao?" Long Hiểu Hiểu cào cào mái tóc dài rối tung nghiêng đầu hỏi.
"Đúng! Bà xã của anh xinh đẹp chẳng phải sẽ khiến cho anh thêm mặt mũi sao."
Nghe lời hứa hẹn như vậy Long Hiểu Hiểu mới cọ tới cọ lui rời giường.
Chờ cô ấy đánh răng rửa mặt xong đã thấy mẹ Tiêu và Tiêu Vinh đang ngồi chờ trên bàn ăn.
"Tới đây đi, trứng gà này là để cho Hiểu Hiểu ăn." Mẹ Tiêu đẩy một bát trứng luộc đã lột vỏ đến trước mặt Long Hiểu Hiểu, mỉm cười chờ con dâu ngoan ngoãn ăn xong.
Nhìn một bát lớn toàn trứng gà khiến cho Long Hiểu Hiểu sửng sốt, ít nhất cũng phải mười mấy quả đi! Làm sao có thể một lần liền ăn hết được? Cho dù là người trưởng thành thì một ngày cũng chỉ có thể ăn hai quả thôi, ăn nhiều như vậy đối với thân thể cũng không có lợi ích gì.
"Mẹ! Con làm sao có thể ăn hết được nhiều như vậy a!" Tâm tình của Long Hiểu Hiểu vừa mới tốt lên trong nháy mắt lại chùng xuống.
Mẹ Tiêu cầm lấy một quả trứng vẫn chưa lột vỏ đập lên cạnh bàn một cái, vừa lột vỏ vừa nói: "Đây là trứng bách gia, ăn vào có thể sớm sinh con trai. Cái này là mỗi ngày mẹ đều sang mấy nhà gần đây để hỏi, con đừng uổng phí tâm sức của mẹ."