“Cậu? Cậu sắp kết hôn? Với ai?” Long Linh bị tin tức này của cô ấy làm cho hoàn toàn tỉnh táo.
“Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là Tiêu Vinh. Nhìn này, anh ấy đã mang sính lễ tới, còn đưa cho cha mẹ tớ năm vạn.” Trên mặt Long Hiểu Hiểu tràn đầy sự đắc ý, còn có chút tự hào. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng có thể kết hôn với người đàn ông đầy tiền đồ này là sự kiện đặc biệt có mặt mũi.
Đương nhiên Long Linh cũng cũng nghĩ như vậy, mặc dù cô không biết Tiêu Vinh rốt cuộc là người như thế nào, chỉ là cảm thấy hạnh phúc khi Long Hiểu Hiểu có thể kết hôn với người mà cô ấy thích. Ngay cả khi hai người họ từ quen biết đến khi đính hôn còn chưa đến nửa tháng.
“Chúc mừng! Tớ thật sự rất mừng cho cậu.” Những lời này quả thực là lời nói thật lòng của Long Linh. Cô và Long Hiểu Hiểu cũng là chị em thân thiết từ nhỏ, bây giờ cô ấy có thể lấy được người chồng như ý thì cô thấy rất vui.
Nghiêm Tử Tu ở trong phòng nhìn ra ngoài sân bắt gặp dáng vẻ xinh đẹp của Long Hiểu Hiểu, trong chớp mắt đã hoàn toàn thu hút ánh mắt của anh ấy.
“Không nghĩ tới ở nông thôn này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.” Anh ấy không kìm lòng được cảm thán. Long Hiểu Hiểu ăn mặc như vậy, thật sự rất khác so với những cô gái nông thôn bình thường.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Thẩm Ưu bước vào phòng Nghiêm Tử Tu, thấy anh ấy nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thì thuận miệng hỏi.
“Cô gái xinh đẹp.” Nghiêm Tử Tu nhẹ nhàng nói ra bốn chữ như đang bị yêu tinh câu hồn.
Nhìn theo ánh mắt Nghiêm Tử Tu thì thấy hai cô gái đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng trong mắt Thẩm Ưu lại chỉ nhìn thấy Long Linh, một cô gái trẻ trung lại vô cùng giản dị.
Biết được Long Hiểu Hiểu sẽ kết hôn với người đàn ông đến đón Long Linh ngày hôm đó, Long Bạch biết mình đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng.
Anh ta lên sườn núi rất lâu để hái một bó toàn những bông cúc dại tặng Long Linh, anh ta đã nhiều lần nghi ngờ và làm tổn thương cô, bây giờ muốn cầu xin cô tha thứ.
Vừa bước vào sân đã thấy Thẩm Ưu đang giúp Long Tôn Vượng sửa sang lại sân, dọn sạch để nhường chỗ cho việc trồng những cây nấm trong năm tới.
Tất cả những điều này trong mắt Long Bạch đều rất chói mắt, anh ta đặt cúc dại ở trên bệ cửa sổ, chạy tới trước mặt Thẩm Ưu giựt lấy cây chổi trong tay anh: “Việc này cứ để tôi.” Hắn cảm thấy việc làm này chính là cơ hội để thể hiện mình.
“Long Bạch, cháu đã bàn bạc việc hợp đồng đất đai với gia đình chưa?” Long Tôn Vượng không phát hiện ra Long Bạch đang tranh giành với Thẩm Ưu. Ông ấy đã chuẩn bị sẵn mười vạn để đưa cho Long Bạch.
“Vẫn đang gom tiền ạ.” Vốn dĩ không có tiền, lời nói này làm cho trong lòng Long Bạch có chút tự ti, chưa kể còn nói ra lời này ở trước mặt Trầm Ưu.
“Linh à, lấy cái túi cha đưa cho con ra đây.”
Dựa theo hướng dẫn của Long Tôn Vượng, Long Linh xách theo một cái túi vải đi ra. Trong túi có mười vạn đồng tiền mặt mà mọi người đã bàn bạc từ rất lâu, nếu Long Bạch dễ dàng tiếp nhận sự giúp đỡ này thì có nghĩa anh ta là một người không có chí khí. Nếu anh ta không chấp nhận, Long Ling sẽ cân nhắc tiếp tục hẹn hò với anh ta, cho dù tính cách hiện tại của anh ta càng ngày càng nhạy cảm, cô cũng không muốn dễ dàng từ bỏ.
“Đây là khoản tiền gây dựng sự nghiệp mà chú đã hứa sẽ cho hai đứa. Mặc dù bây giờ đã là cổ phần của cả nhà, nhưng số tiền kiếm được chú vẫn hứa là đưa cho hai đứa.” Long Tôn Vượng lấy túi trong từ tay Long Linh giao cho Long Bạch.
Long Bạch rất muốn nhìn xem mười vạn tiền mặt trông như thế nào, trong chớp mắt mắt anh ta rất muốn nhận. Với số tiền này, anh ta có thể làm ăn lớn, không những thế sau này sự nghiệp và cuộc sống sẽ tốt hơn.
Thẩm Ưu ở một bên yên lặng quan sát tất cả những chuyện trước mắt, anh cũng rất muốn biết người đàn ông này sẽ lựa chọn như thế nào.
“Chú Tôn Vượng, gia đình cháu đã thu gom gần đủ tiền rồi..." Long Bạch mím môi đẩy túi tiền ra ngoài.
Long Linh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bản tính Long Bạch không thay đổi, vẫn là Long Bạch mà trước kia cô quen biết.
“Cảm ơn!” Ngay khi Long Bạch đẩy túi tiền ra, Tô Quế Hoa không biết từ đâu lao ra giật lấy chiếc túi rồi ôm chặt trong lòng.
“Mẹ, tiền này không thể nhận! Con và cha đã gom góp được gần..." Long Bạch bước tới lấy túi tiền mà mẹ anh ta đang ôm chặt trong tay.
“Bốp!” Một tiếng vang dội khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Tô Quế Hoa vì tiền mà không nương tay tát Long Bạch, bà cho rằng con trai mình lúc này đầu óc không được tỉnh táo muốn đánh thức anh ta. Làm sao bà ta có thể trả lại một số tiền lớn sắp là của riêng mình?
Long Bạch nhận một cái tát bất ngờ từ của mẹ mình thì có chút kinh ngạc, chờ tới khi anh ta lấy lại tinh thần thì chỉ cảm thấy trên mặt đau đớn nóng rát. Anh ta cũng có chút thẹn quá hóa giận, dù sao cũng là ở trước mặt Thẩm Ưu anh ta không thể để mất mặt như vậy được. Long Bạch không chút do dự bắt đầu một trận giằng co với Tô Quý Hoa lấy lại túi vải.
Rốt cuộc thì đàn bà cũng không có sức lực bằng đàn ông, chỉ kéo trong chốc lát Tô Quế Hoa đã bị Long Bạch xô ngã xé rách túi vải. Những cọc tiền trong túi vương vãi khắp sân.
“Con đã nói rồi, con không thể lấy số tiền này!” Long Bạch lớn tiếng la hét.
Nhìn thấy Tô Quý Hoa ngã xuống đất, Long Linh vội vàng chạy tới đỡ nhưng bị bà ta đẩy ra, ánh mắt tràn đầy hận thù, rõ ràng là đang đổ lỗi cho Long Linh. Con trai mình trước kia đối với mình ngoan ngoãn vâng lời, nhưng hiện tại chỉ vì muốn cùng Long Linh kết hôn không chỉ cãi lời bà ta mà còn còn dám động chân động tay.
“Long Bạch, mày vẫn dùng cái giọng điệu này đúng không? Đã vậy, Long Linh muốn vào cửa nhà chúng ta không phải do một mình mày quyết định nữa rồi. Không có tiền này tao chắc chắn sẽ không tổ chức tiệc cho mày. Hãy tự mình lo liệu đi!” Tô Quế Hoa đứng lên khỏi mặt đất, không kịp phủi bụi bặm trên người đã đi mất.
Lúc này trong lòng Long Linh mới cảm thấy đau lòng, cô lặng lẽ ngồi xổm xuống, nhặt từng cọc tiền vương vãi trên sân bỏ vào túi.
“Linh...” Long Bạch muốn tiến tới giúp đỡ nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào. Long Linh một lần nữa vì mình mà bị khi dễ, mẹ mình không muốn gặp Long Linh là vấn đề không thể tránh khỏi.
“Anh hãy về đi. Để em dọn dẹp.”
Long Linh một mình xách túi tiền lạnh lùng vào nhà.
Long Tôn Vượng cũng bất đắc dĩ nháy mắt với Long Bạch, khoát tay ra hiệu cho anh ta về nhà trước rồi xoay người vào nhà.
Trong sân cuối cùng chỉ còn lại một mình Thẩm Ưu, nhìn đống lộn xộn khắp sân, anh hạ quyết tâm muốn thay đổi tình trạng hiện giờ của Long Linh.
“Người mà tôi coi trọng mà bà ta lại ghét bỏ như vậy. Đúng là người phụ nữ không biết gì.” Thẩm Ưu nhặt bó cúc dại trên bệ cửa sổ ném vào thùng rác. Muốn Long Linh không chịu ủy khuất thì phải để cho cô thoát khỏi Long Bạch.
Những kệ hàng đựng trong nhà kính đã được chuyển vào thôn trong vài ngày, cả thôn náo nhiệt như Tết đến. Tất cả mọi người đều nở nụ cười trên môi, đó là một nụ cười đầy hy vọng. Long Tôn Vượng là một hộ trồng trọt lớn, Thẩm Ưu liền lấy nhà ông làm bảng mẫu dẫn dắt tất cả mọi người trong thôn thực hành học tập.
Long Hiểu Hiểu mặc dù đã cùng Tiêu Vinh đính hôn, nhưng vẫn chưa tổ chức tiệc cưới, cô ấy liền khuyến khích Tiêu Vinh lấy tiền của nhà mẹ đẻ để xây dựng nhà kính.
Trong quá trình học tập này, Nghiêm Tử Tu cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Long Hiểu Hiểu.
“Cô gái, gia đình cô thuê bao nhiêu mẫu đất?”
“Năm mẫu. Kỹ thuật viên Nghiêm, tôi không hiểu rõ về vấn đề này, mong anh chỉ dẫn thêm cho tôi.” Long Hiểu Hiểu nhìn kỹ thuật viên họ Nghiêm trắng nõn sạch sẽ, mặc quần áo cũng rất phong cách, vì vậy liền nhìn anh ấy bằng con mắt khác.
“Được! Nhà cô là hộ nào vậy? Tôi sẽ đích thân hướng dẫn khi nhà cô xây nhà kính.” Nghiêm Tử Tu để hai tay sau lưng trông có vài phần tri thức.
“Cha tôi tên là Long Tam Túc, nhà ở cuối thôn gần cánh đồng hoa cải.” Long Hiểu Hiểu tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Việc có nhiều hộ gia đình cùng xây dựng nhà kính một lúc, kỹ thuật viên không thể đến từng nhà để hướng dẫn được, chỉ khi gặp vấn đề mới nhờ kỹ thuật viên đến xem. Hiện tại kỹ thuật viên Nghiêm này hứa sẽ đến nhà hướng dẫn tận tình, đây là một điều tuyệt vời.
Kể từ thời điểm đó, Nghiêm Tử Tu thường đến nhà Long Hiểu Hiểu với lý do hướng dẫn công nghệ. Cha của Long Hiểu Hiểu là Long Tam Túc cũng đối xử với anh ấy rất nhiệt tình, thường mời anh ấy ở lại ăn tối uống rượu, Nghiêm Tử Tu thường xuyên qua lại đã trở thành khách quen của gia đình cô ấy.
Chỉ là bọn họ không biết, kỹ thuật viên này đến không phải có hứng uống rượu.
Hôm đó, Tiêu Vinh đến đón Long Hiểu Hiểu qua nhà mình ăn cơm. Tình cờ bắt gặp Nghiêm Tử Tu đang nói chuyện gì đó bên cạnh Long Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu.” Tiêu Vinh là người trong xã hội, anh ta rất bình tĩnh đối với loại tình huống này, chỉ kéo tay Long Hiểu Hiểu rồi ôm cô ấy vào ngực mình, nói: “Mẹ chồng tương lai của em muốn gọi em qua nhà ăn cơm. Em yêu, chúng ta về nhà đi.”
“Kỹ thuật viên Nghiêm, chuyện anh nói tôi đã nhớ kỹ. Còn gì cần chú ý, anh hãy nói với cha tôi.” Long Hiểu Hiểu hạnh phúc tựa đầu vào vai Tiêu Vinh, hai người thân mật biến mất trước mặt Nghiêm Tử Tu.
Thật không ngờ Long Hiểu Hiểu đã có vị hôn phu, Nghiêm Tử Tu thất vọng đến cực điểm. Mặc dù anh ấy đối với người con gái xinh đẹp quyến rũ này rất vừa ý, nhưng anh không thể không từ bỏ.
Từ đó về sau Nghiêm Tử Tu như mất hồn, làm việc gì cũng không chuyên tâm được.
Trạng thái này vẫn tiếp tục cho đến khi thiệp cưới của Long Hiểu Hiểu được chuyển đến nhà Long Linh.
Tiêu Vinh vì tránh đêm dài lắm mộng, đem lễ cưới của hai người tiến hành sớm hơn dự định.
Bữa tiệc rất náo nhiệt, gia đình Long Linh và hai nhân viên kỹ thuật ngồi cùng một bàn. Gia đình Long Bạch ngồi ở bàn bên cạnh.
Ở trong thôn, bàn rượu đều được đặt ở trước nhà sau nhà, hầu hết mọi người trong thôn đều đến tham gia.
“Cô không thích ăn tôm sao? Món tôm luộc này sẽ không hại bao tử đâu, ăn nhiều hơn một chút.” Thẩm Ưu gắp mấy con tôm vào bát của Long Linh.
Long Linh vui vẻ đón nhận.
Long Bạch ở bàn bên cạnh căn bản ăn không biết mùi vị gì, anh ta không ngừng chú ý nhìn mọi hành động của hai người bên kia. Không còn gì phải bàn cải, từ đầu đến cuối anh ta đều cảm thấy Thẩm Ưu kia có tâm tư thầm kín đối với Long Linh.
“Cô dâu đi ra.” Theo một tiếng vang dài, Long Hiểu Hiểu mặc sườn xám màu đỏ, khoác cánh tay Tiêu Vinh đi đến bàn tiệc nâng ly mời rượu mọi người.
“Tiếp đón không chu đáo, mong mọi người ngon miệng.” Long Hiểu Hiểu và Tiêu Vinh đi đến bàn Long Linh nói những lời khách sáo.
Nghiêm Tử Tu khóe miệng cười giễu cợt, chế nhạo chính mình tự mình đa tình. Đột nhiên anh ấy đứng dậy và đổ đầy ly rượu vang: “Chúc mừng tân hôn! Đến đây anh kính em vài ly.” Anh ấy uống ba ly liên tiếp.
Tiêu Vinh liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tình của Nghiêm Tử Tu, cũng hào phóng đáp lễ với anh ấy mấy chén: “Cám ơn ý tốt của cậu.”
Thẩm Ưu sợ Nghiêm Tử Tu làm náo loạn vào ngày đại hỷ này vội vàng âm thầm kéo vạt áo anh ấy, Nghiêm Tử Tu lúc này mới tỉnh táo xấu hổ ngồi xuống.
Anh ấy xem như đã hoàn toàn tỉnh táo, người trong lòng cuối cùng cũng gả cho người khác, anh ấy vĩnh viễn cũng không có cơ hội.
Nhà Tiêu Vinh cũng đang bày tiệc rượu linh đình, cặp đôi này mời rượu xong sẽ chạy về nhà trai để tổ chức nghi lễ.
Đoàn xe đón dâu của Tiêu Nhật Vinh cho đến bây giờ là sang trọng nhất thôn, với tám chiếc xe màu đen. Xe đầu được buộc với hoa hồng đỏ tươi và dải ruy băng màu hồng.
Tất cả những điều này làm cho lòng hư vinh của Long Hiểu Hiểu được thỏa mãn.