Long Linh lắc đầu với anh ta, để anh ta đi qua, nếu anh ta là nhân viên kỹ thuật sau có gì còn nhờ vả, nên tiếp đãi tốt một chút.
Long Tôn Vượng đưa cả hai người họ vào trong nhà, nhiệt tình sắp xếp phòng cho họ.
“Chú Long, cháu là Nghiêm Tử Tu, sau này chú có thể gọi cháu là Tiểu Nghiêm. Sống chung một mái nhà nếu có gì sai sót, mong chú bỏ qua.” Kỹ thuật viên họ Nghiêm này vừa nhìn đã thấy chính là người sống an nhàn sung sướиɠ trong trấn.
Anh ta là sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học Nông Nghiệp, vừa lúc Tập đoàn Thiên Thành tuyển dụng một nhân viên kỹ thuật, anh ta lập tức nộp đơn. So sánh với Thẩm Ưu, anh ta nhiều lắm cũng xem như là một trợ lý, chỉ có kiến thức lý thuyết chứ không có kinh nghiệm thực tế.
Trong Ủy ban thôn, Chủ tịch Thẩm và Bí thư Đổng đã ký hợp đồng.
“Chủ tịch đến thôn ăn một bữa cơm đạm bạc của của những gia đình nông dân đi.” Bí thư Đổng sớm đã có sắp xếp, dự định ở ủy ban thôn bày mấy bàn tiệc chiêu đãi người của Tập đoàn Thiên Thành.
Chủ tịch Thẩm rất thích mấy loại rau hữu cơ mà những người nông dân tự trồng, nhưng thư ký của ông ấy lại vội trả lời: “Hôm nay công ty còn có một cuộc họp hội đồng quản trị, sợ là không thể ăn cơm ở thôn Ngọa Long. Lần sau có cơ hội sẽ dùng cơm cùng nhau. Còn về phần hai nhân viên kỹ thuật sống trong nhà của người nông dân đó, chúng tôi sẽ trả tiền thuê nhà và tiền ăn hàng tháng.”
“Chuyện này tôi sẽ thảo luận với Long Tôn Vượng, đến lúc đó tôi sẽ trả lời các ông.”
Chưa kịp nói vài câu thì người của Tập đoàn Thiên Thành đã từ từ lên xe.
Chủ tịch Thẩm ngồi ở hàng ghế sau ấn cửa kính ô tô xuống, cố ý dặn dò Bí thư Đổng: “Vậy các nhân viên kỹ thuật bên tôi giao phó cho bí thư Đổng.”
“Chủ tịch cứ yên tâm, các người là ân nhân của thôn chúng tôi, thôn Ngọa Long chúng tôi nhất định sẽ coi hai vị kỹ thuật kia như khách quý. Mọi người đi đường cẩn thận! ”
Bí thư Đổng mỉm cười nhìn đoàn xe chạy ra khỏi cổng thôn, lúc này tảng đá trong lòng ông ta cuối cùng cũng đã đặt xuống, hạng mục cuối cùng cũng được triển khai.
“Bí thư, người của tập đoàn Thiên Thành có ở đây không?” Lúc này trưởng thôn Long chạy ra từ trong ngõ nhỏ, ông ta chạy một mạch đến đây, thở không ra hơi.
Bí thư Đổng thấy dáng vẻ này của ông ta thì trầm mặt xuống, chỉ vào trán ông ta hỏi: “Ông làm trưởng thôn của cái thôn này như thế nào vậy?! Hôm nay ký hợp đồng quan trọng như vậy sao ông lại đến muộn?! Người trong Thiên Thành đều đi rồi mới xuất hiện! Ông đang nghĩ cái quái gì vậy? ”
Tổ trưởng Long nghe nói mọi người ở tập đoàn Thiên Thành đều đã đi rồi, ông ta dùng sức vỗ vào ót, hối hận giậm chân: “Có trách thì trách tôi đi! Tôi đã lãng phí thời gian cho việc lên núi và chăn trâu chăn bò. Trâu đêm không có cỏ sẽ không béo, năm sau còn phải trông cậy vào nó để canh tác đất. Tôi đảm bảo rằng sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra đâu.”
“Kế tiếp nhân viên kỹ thuật muốn chỉ đạo mọi người xây dựng một cái nhà kính lớn. Ông chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ. Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt mà mọi người đã dành dụm trong nhiều năm để xây dựng. Nếu có điều gì sai sót, tất cả đều là lỗi của ông!” Bí thư Đổng cũng không biết phải làm sao với trưởng thôn Long này. Bình thường ông ta có quan hệ rất tốt với mọi người trong thôn, làm cái này thì cần thống nhất trên dưới, cần một người có chức vụ như vậy, những chuyện cấp trên phân phó toàn dựa vào việc ông ta đi làm công tác tư tưởng cho người dân trong thôn.
“Được được được! Ông cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ làm mọi việc đàng hoàng.”
“Tôi định đến nhà Long Tôn Vượng xem hai nhân viên kỹ thuật kia đã được sắp xếp như thế nào rồi. Ông có muốn đi cùng không? ”
Trưởng thôn Long nghĩ đến trâu nhà mình còn ở trên núi, nếu không đưa về nhà trước khi trời tối thì sẽ không có cách nào giải thích với bà vợ già trong nhà, ông ta liền lắc đầu tìm cớ rời đi.
“Tôn Vượng.” Bí thư Đổng vừa bước một chân vào nhà đã liền kêu to.
“Bí thư Đổng đến rồi.” Trần Yên Phương đang giúp Thẩm Ưu trải giường.
“Chào bí thư.” Thẩm Ưu cùng Tiểu Nghiêm chào hỏi bí thư Đổng.
“Các cậu ở nơi này nếu có nhu cầu gì trực tiếp nói với chú Tôn Vượng. Thôn chúng tôi sẽ cố gắng mua cho hai người.” Bí thư Đổng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ưu.
Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Ưu nổi lên một tia cảm kích: “Chúng tôi đến đây là để phục vụ mọi người, Bí thư Đổng không cần nhọc lòng vì chúng tôi. Việc xây dựng nhà kính phải được hoàn thành trước khi tuyết rơi dày, như vậy sẽ không làm trì hoãn việc trồng nấm vào năm tới. ”
“Được, được, được. Tôi sẽ làm nó càng sớm càng tốt.”
Mọi người đại khái nói chuyện một chút rồi mỗi người đi làm việc riêng của mình.
Thẩm Ưu mở máy tính xách tay rồi cập nhật một bài đăng trên Weibo, cũng là để tuyên truyền việc kinh doanh nấm ở thôn Ngọa Long. Ngay lập tức có một người để lại tin nhắn cho anh.
“Sao lại chạy tới tận khe núi? Mấy ngày nữa em sẽ tổ chức sinh nhật. Quay về và đi cùng với em.” Người để lại tin nhắn này tên là “Ma Đoàn Đoàn” là một cô gái nhà giàu vẫn luôn thích Thẩm Ưu, cô ấy tự nhận mình và Thẩm Ưu môn đăng hộ đối, giọng điệu nói chuyện tựa như công chúa ở trên cao ra lệnh. Thực tế, từ trước đến nay Thẩm Ưu không bao giờ có ý định đưa cô ta vào cuộc sống của mình.
Thẩm Ưu làm như không thấy tin nhắn của cô ta, trực tiếp rời khỏi Weibo tìm nhà cung cấp nhà kính ở trên mạng.
“Uống một ngụm trà nóng đi, thời tiết rất lạnh.” Long Linh nhẹ nhàng gõ cửa đang mở, cầm trong tay ly trà xanh mới pha.
Thẩm Ưu vội vàng buông công việc trên tay đứng lên nhận ly trà: “Ngồi đi ”
Vừa rồi quá nhiều người nên anh cũng không tiện nói thêm vài câu với Long Linh.
Long Linh rất có hứng thú với chiếc máy tính xách tay của anh, sau đó nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính: “Có một chiếc máy tính xách tay như vậy thật tiện lợi.”
“Cô muốn tra thông tin gì thì có thể đến tìm tôi. Máy này có thể dùng mạng không dây.” Thẩm Ưu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vẻ mặt tò mò của Long Linh, cô gái ngốc này vẫn còn ngây thơ như vậy.
Lúc này Long Bạch xuất hiện ở cửa, sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi, không khỏi gào thét về phía Long Linh: “Long Linh, em đang làm gì trong phòng người khác vậy?”
Long Linh vốn đã tức giận với anh ta, không nghĩ tới anh ta lại còn tỏ loại thái độ như vậy, nhưng trước mặt Thẩm Ưu cô ít nhiều cũng phải cho Long Bạch một chút mặt mũi, liền lạnh lùng trả lời một câu: “Em mang cho anh ta một ly nước.”
“Anh ta không có tay sao? Sao phải để cho em tự mình mang đến?” Tâm lý tự ti của Long Bạch giờ phút này chuyển thành ghen tuông nồng đậm, anh muốn dùng loại dũng khí này để che đậy sự bất an tột cùng ở trong lòng.
Thẩm Ưu thấy người đàn ông trước mặt lấy khí thế đè ép khiến cho Long Linh không trả lời được thì có chút không hài lòng, anh đứng chắn trước mặt Long Linh, không hề tỏ ra yếu đuối, đối diện với Long Bạch, đáp: “Cô ấy nguyện ý rót nước cho tôi, anh có quản được sao? ”
“Cô ấy là vợ tương lai của tôi, anh nói tôi không quản được?! Tôi sẽ không cho phép anh đến gần cô ấy!” Đại khái là nhìn khí chất bất phàm của Thẩm Ưu, lúc Long Bạch nói lời này thì cảm thấy chính mình không có đủ tự tin.
Long Linh thật sự đã bị anh ta chọc cho tức chết, cô bỏ lại một câu rồi thở phì phò rời đi: “Anh thật sự là gây sự vô cớ!”
Long Bạch thấy Long Linh đi rồi thì hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Ưu một cái mới đuổi theo, bây giờ anh ta đang cảm thấy đàn ông trên toàn thế giới đều muốn giành lấy bạn gái của mình, nếu mình không sớm đính hôn với Long Linh thì rất có thể sẽ bị người khác giành trước một bước.
“Tiểu Linh, Tiểu Linh!” Long Bạch chạy tới nắm lấy cánh tay của Long Linh, anh ta có chút tức giận muốn hộc máu, nói: “Khi nhìn thấy em cùng người đàn ông khác đứng chung, anh cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Ngày mai anh sẽ đến nhà em cầu hôn, nhất định phải nhanh chóng xác định quan hệ của chúng ta.”
Long Linh bị anh ta làm đau đến mức muốn mạnh mẽ thoát ra khỏi tay anh ta, chỉ nhìn anh ta một cách gắt gao. Nếu trước kia nghe được Long Bạch nói muốn đến cầu hôn mình thì cô sẽ vui vẻ nhảy dựng lên, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy có chút thở không nổi.
“Em sẽ suy nghĩ lại.” Đây chính là đáp án sau khi Long Linh cân nhắc kỹ lưỡng.
Cách đó không xa, Thẩm Ưu nhìn hai người nói chuyện với khuôn mặt không chút biểu cảm, anh không phải cố ý nghe lén mà là lo lắng Long Linh sẽ bị bắt nạt mới đi theo. Anh thật không ngờ người đàn ông không nói lý lẽ này lại có mối quan hệ không rõ ràng với Long Linh.
Long Bạch nghe Long Linh từ chối mình dứt khoát như vậy thì trong lòng lập tức nổi lên chút cuồng loạn, hai tay anh ta dùng sức bắt lấy bả vai của Long Linh, vừa lắc vừa hỏi: “Có phải nhìn trúng một phú nhị đại nào không rồi hay không?! Bây giờ anh nghèo nhưng không có nghĩa là sau này sẽ nghèo! Em đồng ý với anh có được không? Chỉ cần em đồng ý gả cho anh thì từ nay về sau cái gì anh cũng nghe theo em! Từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, tình cảm như vậy làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ?”
Câu nói cuối cùng có lẽ đã chạm vào trái tim của Long Linh, nghĩ lại khoảng thời gian hạnh phúc của hai đứa nhỏ lang thang trước kia, thật sự rất hoài niệm. Cô thấy Long Bạch trở nên lo lắng như vậy thì cũng tạm thời dịu đi: “Em chỉ nói suy nghĩ thêm một chút, anh không cần phải phản ứng thái quá như vậy, anh trở về trước đi. Nhân viên kỹ thuật này là ngày đầu tiên đến thôn chúng ta, chỉ vì rót một ly trà mà anh đã có phản ứng tức giận không thể lý giải được như vậy. Bí thư Đổng khi biết chuyện nhất định sẽ không tha thứ cho anh.”
Long Bạch vẫn khó có thể kiềm chế cơn ghen của mình, anh ta nhìn bóng dáng ở phía sau Long Linh, chỉ vào anh rồi nói: “Vậy em để cho bọn họ dọn sang chỗ khác ở đi. Trong thôn nhiều nhà như vậy, tại sao cứ cố tình phải ở nhà của em?”
“Vậy thì sống ở nhà anh.” Sắc mặt của Thẩm Ưu u ám, lạnh nhạt đáp một câu.
Long Linh quay đầu áy náy vô cùng, bởi vì lý do cá nhân của mình mà khiến anh phải chịu ủy khuất.
“Chuyện này... tôi sẽ thương lượng với mẹ tôi một chút.” Dù sao Long Bạch vẫn còn quá nhỏ, ngoại trừ sự bốc đồng và nóng nảy thì chuyện gì cũng không làm chủ được.
Long Linh thở dài một hơi, rõ ràng có chút không kiên nhẫn, nói: “Anh vẫn nên về nhà tìm mẹ của anh đi thôi.” Vừa nói vừa đẩy Long Bạch ra ngoài.
Bị nhốt bên ngoài cửa, tâm trạng của Long Bạch lạnh đi một nửa, tâm tư của Long Linh thật sự đã thay đổi, cô không giống như trước nữa, không còn làm theo bất cứ điều gì mà anh ta nói nữa.
“Bạn trai cô?” Giọng điệu của Thẩm Ưu có chút cứng nhắc, mục đích anh đến đây làm chỉ đạo kỹ thuật chính là vì Long Linh, không ngờ ngày đầu tiên đã gặp phải một người lì lợm bám theo cô.
Long Linh chỉ mím môi xấu hổ, cô không muốn tiếp tục thảo luận về chủ đề này.
Sau khi trở về phòng, Thẩm Ưu hồi tưởng lại việc mình đến đây như thế nào.
Thẩm Ưu thực ra chính là con trai của Giám đốc Thẩm, anh giữ chức vị tổng giám đốc ở công ty. Bởi vì cuộc gặp gỡ ngày đó với Long Linh, anh đối với cô gái ngốc nghếch này có chút cảm giác, hơn nữa cô lại là người của thôn Ngọa Long, là thôn nằm trong kế hoạch xóa đói giảm nghèo, Thẩm Ưu tình nguyện xuống cơ sở để rèn rũa bản thân.
Chủ tịch Thẩm cũng vô cùng tán thành việc con trai tham gia vào công việc chịu khó chịu khổ này, vì thế ông ấy đã che giấu danh tính của Thẩm Ưu với mọi người bên ngoài và cho ở lại làng Ngọa Long như một nhân viên kỹ thuật bình thường.
Chỉ là ông ấy không biết con trai làm như vậy không chỉ vì chuyện làm ăn, nguyên nhân lớn nhất là vì Long Linh.
Lúc này, trong sân đột nhiên ầm ĩ lên.
“Long Linh! Mau ra đây! Tớ có tin tốt muốn nói cho cậu biết!” Giọng nói the thé này không cần nhìn cũng biết là Long Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu, có chuyện gì mà khiến cậu vui vẻ như vậy?” Long Linh bước ra với khuôn mặt xám xịt. Bị Long Bạch gây náo loạn một hồi nên cô cũng không có tâm tư để tiếp đón những người khác.
“Tớ sắp kết hôn.” Long Hiểu Hiểu hồn nhiên khoe bộ trang sức trên người mình cho Long Linh xem. Bộ trang sức đính hôn kia được đeo ở vị trí dễ thấy trên cơ thể cô ấy, đang tỏa ra ánh sáng vàng lóe chói mắt.