Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 6: Kỹ Thuật Viên Vào Thôn

Long Tôn Vượng và Trần Yên Phương nghe Long Linh nói xong thì khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, trước đây họ luôn cảm thấy bản thân con gái mình như người câm ngậm hoàng liên (một loại thuốc Đông y, có vị đắng), cho dù cha mẹ có chịu một chút ủy khuất cũng muốn dốc hết sức lực để giúp cô có thể chạm đến hạnh phúc. Bây giờ xem ra mọi việc vẫn có thể cứu vãn được!

"Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta dùng mười vạn tệ này thử lòng Long Bạch xem nó có phải là một người chúng ta có thể gửi gắm con gái suốt đời không." Trong lòng Vương Tôn Vượng vạch ra một kế hoạch. Tiền vốn dĩ là để thử sự kiên định, nếu như Long Bạch vượt qua được thử thách này, vậy thì ông ấy giao phó con gái của mình cho cậu ta không chút oán hận.

Lúc này, Dương Nhị Mai- người chọc gậy bánh xe đang núp tại góc tường nơi cửa sổ nhà Long Bạch để nghe trộm.

"Con trai à, mẹ nói thật lòng với con. Đối với Long Linh mẹ thật sự không hài lòng, nếu không phải vì con thì cho dù thế nào mẹ cũng không đồng ý chuyện của hai đứa. Nhìn thấy cha của con bé nguyện ý mang tiền giúp con, mẹ cũng đành miễn cưỡng chấp nhận con bé thôi." Tô Quế Hoa bày ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo, kéo Long Bạch ngồi xuống bên cạnh mép giường rồi nói.

"Mẹ bọn nhỏ à, tôi cảm thấy Long Linh là một cô gái rất tốt." Long Thần Tín nhẹ nhàng nói, trong lời nói đều không có một chút tự tin.

"Con không thể cầm tiền của nhà họ. Hôm nay con mượn được từ cậu hai hai vạn tệ, cha lại cho con thêm một ít nữa, con nghĩ có lẽ đã đủ rồi. Số tiền đó đợi con kiếm được tiền con sẽ trả lại cho mọi người."

Long Bạch vừa dứt lời, Tô Quế Hoa liền không ngồi yên được nữa rồi, bà ấy nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào con trai: "Có phải mày bị ngốc hay không?! Là 10 vạn tệ đó! Số tiền này nhất định phải lấy! Có được số tiền đó nói không chừng nhà chúng ta có thể trở mình."

Long Bạch không muốn cùng mẹ mình tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa, anh ta thực sự muốn biết hôm nay ở thị trấn Long Linh đã làm gì, vì vậy liền tùy tiện tìm một cái cớ để đi ra ngoài.

Dương Nhị Mai nghe thấy tiếng mở cửa liền bị dọa khϊếp người chạy đi. Nhưng mà, những gì bà ta nghe thấy thật sự rất có ích. Tô Quế Hoa không có ngày nào yên ổn chính là sự vui vẻ lớn nhất của bà ta.

“Chú Tôn Vượng, cháu tìm Long Linh một chút." Long Bạch gõ cửa nhà Long Linh trong lo lắng

Không lâu sau, Long Linh mới ngượng ngùng bước ra

Long Bạch đi lên nắm lấy tay Long Linh: "Đi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện."

Long Linh đẩy tay của anh ta ra, lắc đầu nói: "Nói ở đây luôn đi. Hôm nay em hơi mệt, không muốn đi đâu cả." Vì những chuyện vừa mới gặp phải nên cô có chút không vui.

Nghe cô ấy nói mệt mỏi thì trong lòng Long Bạch càng thêm hụt hẫng, sự kiềm chế cả ngày cuối cùng có chút không chịu được nữa rồi, anh ta đột nhiên kích động nói lớn như trút hết buồn phiền: "Hôm nay người đàn ông đưa đón em là ai? Hai người làm gì mà mệt như thế?"

Long Linh không lường trước được là Long Bạch sẽ có thái độ này với mình, cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt rồi quay đầu bước đi, nửa chữ cũng không muốn nói. Trước khi đi cô đã có nói qua với Long Bạch rồi, bây giờ sao anh ấy lại có thể nghi ngờ cô cùng với Tiêu Vinh chứ? Đã bày ra sắc mặt vậy thì cũng thôi đi, lại còn không có đến nửa câu an ủi, ngược lại còn đến chất vấn mình.

"Đứng lại! Nói rõ ràng trước đã." Long Bạch có chút lo lắng đuổi theo bắt lấy tay của Long Linh, muốn cô cho mình một lời giải thích, nếu không việc này như chiếc răng nọc tiếp tục sinh sôi ở trong lòng.

"Anh muốn nghĩ như thế nào thì tùy, em không có lời gì để nói." Long Linh lạnh lùng để lại một câu rồi đóng cửa, nhốt Long Bạch một mình ngoài cửa.

Đứng một mình ngoài cửa, tâm tình của Long Bạch như rơi xuống đáy vực, anh ta nổi nóng dùng chân đạp mạnh vào cửa, vừa đau vừa trách móc. Anh ta không tin mình và Long Linh đã bên nhau từ nhỏ đến lớn như thế này lại không chịu nổi cú đả kích này.

Sau khi trở về nhà, anh ta liều mạng gửi wechat cho Long Linh: "Anh chỉ mới hỏi em một câu mà em đã nổi giận rồi ư?"

Long Linh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy Long Bạch vẫn chưa hiểu được vấn đề là xuất phát từ chính anh ta, vì vậy không trả lời anh ta.

Ngay sau đó, wechat lại nhận được tin nhắn: "Mẹ của anh bắt gặp em từ trên xe của người đàn ông khác bước xuống, anh cũng rất khó xử, em không thể giải thích một chút sao? Lấy thân phận là bạn trai của em, anh muốn hỏi em hôm nay làm gì không phải rất bình thường sao?"

Thật là càng nói càng khiến Long Linh tức giận, cô nhìn cái điện thoại rồi lầm bầm làu bàu: "Anh chỉ biết bảo em suy nghĩ về cảm nhận của mẹ anh và anh? Làm gì có ai nguyện ý mỗi ngày đều phải chịu đựng sự xem thường của người khác? Em cùng với Hiểu Hiểu cùng nhau đi ra ngoài thì có gì mà phải nghi ngờ?"

Tin nhắn của Long Bạch liên tiếp nhắn đến, Long Linh không chịu được nữa, trực tiếp cầm điện thoại lên tắt nguồn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Nhị Mai đã đến nhà Long Linh kéo lấy Trần Diễm Phương thầm thì to nhỏ, bà ta đem những gì mình nghe được thêm mắm thêm muối nói cho Trần Yên Phương nghe.

"Chị Phương, Long Linh nhà chị là một cô gái tốt như vậy làm sao có thể gả cho một nhà như thế chứ? Đây rõ ràng là vì tiền mà. Họ Tô kia về sau sẽ nghĩ cách hành hạ con bé, chị cực nhọc vất vả nuôi nó trưởng thành, làm sao có thể để người khác chà đạp như vậy chứ?" Thủ đoạn châm ngòi ly gián của Dương Nhị Mai thật sự nhiều vô kể, hơn nữa ả ta nói có mở đầu có mấu chốt, Trần Yên Phương tự nhiên sẽ tin tưởng.

"Trong lòng tôi có tính toán rồi, Nhị Mai, những việc này cô đừng truyền ra bên ngoài, bất luận Long Linh và Long Bạch có thể thành đôi hay không thì cũng là hàng xóm cách vách, tôi không muốn làm ầm ĩ chuyện này."

Nhìn thấy Trần Yên Phương tin lời mình nói, trong lòng Dương Nhị Mai cuối cùng cũng an tâm đôi chút. Xem như cũng báo được mối thù mấy trăm tệ rồi.

Bà ta rời khỏi nhà Trần Yên Phương liền dắt trâu lên núi. Trên núi vẫn còn một người đàn ông tha thiết đợi chờ ả.

Trên cổ trâu đeo một cái chuông, vừa đến núi tiếng lục lạc kêu đing đing đang đang từ trong sự yên tĩnh tại núi truyền ra, tựa như một tín hiệu khiến cho người đang ở trong núi - Trưởng thôn Long máu huyết sục sôi.

Tiến vào thêm vài cái cây um tùm, Dương Nhị Mai buộc trâu ở một cái cây to, rồi đi tìm trưởng thôn Long.

"Mai Mai!" Trưởng thôn Long từ trong bụi cỏ nhảy ra bế Dương Nhị Mai lên xoay vài vòng tại chỗ.

"Sao nào? Đợi lâu rồi sao?" Giọng điệu của Dương Nhị Mai mang theo sự lạnh lùng nhưng trên mặt lại tràn ngập ý cười khó mà che giấu.

"Chỉ cần được ở bên em, có đợi bao lâu cũng được. Nào, nào, để Long ca yêu thương em thật tốt." Trưởng thôn Long không khỏi phân trần một chút rồi ôm chặt Dương Nhị Mai chui vào lại bụi cỏ.

Mặc dù trời đông giá rét, nhưng một đôi uyên hứng thú dạt dào. Bọn họ gấp gáp cần có đối phương, dùng cách thức đơn giản nhất để thỏa mãn thân thể đang khát vọng.

Dương Nhị mai muốn cởϊ áσ của trưởng thôn Long nhưng bị ông ta ngăn lại: "Lạnh, đừng cởϊ qυầи áo. Đợi lát nữa hai người kỹ thuật viên của công ty Thiên Thành đến, anh không thể ở lại đây quá lâu."

"Anh lúc nào cũng bận, bí thư Đổng là bí thư chi bộ nhưng người ta cũng chưa bận như anh." Dương Nhị Mai giận dỗi, loại đàn ông cởϊ qυầи xong liền chạy lấy người thì ai mà chấp nhận được chứ.

Nhìn thấy Dương Nhị Mai có chút không vui, trưởng thôn Long mới rút đầu vào cổ bà ta hung hăng cắn một cái, rồi nói: "Anh không cố gắng thì lấy đâu ra tiền để nuôi tiểu yêu tinh như em? Đừng giận dỗi nữa. Vì làm việc trong thôn tốt xấu gì cũng vớt vát được một chút lợi ích, đợi anh lấy được tiền lại đưa em để mua quần áo mới ăn tết.

Bị cắn đau nhưng Dương Nhị Mai không mắng mà ngược lại còn cười, ở trong lòng bà ta biết rõ trưởng thôn Long nhìn qua thì như vậy như so với tên đàn ông trong nhà bà ta thì càng giống một người đàn ông đích thực hơn. Những năm nay, nếu không có người đàn ông này bầu bạn, bà ta sợ rằng đã sớm không chịu nổi được rồi.

"Đợi con trai em tìm được vợ rồi, anh có thể cho em một chút tiền để tổ chức tiệc cưới không." Khi đại não bị lấp đầy bởi sự sung sướиɠ là lúc người đàn ông chính là lúc người đàn ông mất đi lý trí, lúc này vòi tiền ông ta là dễ dàng nhất, Dương Nhị Mai so với bất cứ người khác đều hiểu rõ người đàn ông này.

"Được, được, được, em theo anh nhiều năm như vậy, anh biết em tốt. Đợi bên trên chi ngân sách xuống, anh sẽ nghĩ cách khiến số tiền đó vào tay anh một ít, em cũng đừng có gấp, con trai em không phải vẫn chưa tìm được bạn gái sao." Trưởng thôn Long vì vận động kịch liệt mà trên mặt đã đầy mồ hôi, ông ta thở nhẹ một hơi, ánh mắt mơ màng tận hưởng loại kɧoáı ©ảʍ khi làm chuyện lén lút này.

Những chiếc xe màu đen chậm rãi đi vào cổng thôn, bí thư Đổng dẫn theo cán bộ thôn xếp hàng ở cổng thôn từ sớm.

Đi đầu là chiếc Mercedes, người tài xế sau khi đỗ xe ổn định thì nhanh chóng bước xuống xe mở cửa cho người ngồi ở đằng sau. Nhìn dáng điệu này liền biết người ngồi trên chiếc xe ấy là chủ tịch Thẩm, cũng chính là ông chủ của công ty Thiên Thành

Từ những chiếc xe ở phía sau chiếc Mercedes kia, một vài người cũng lần lượt bước xuống.

"Hoan nghênh, hoan nghênh!" Bí thư Đổng đi lên phía trước nhiệt tình bắt tay chủ tịch Thẩm.

Chủ tịch Thẩm tuy rằng đã gần sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn rất trẻ, nhìn gương mặt chỉ độ hơn năm mươi, ông ấy mặc phục cổ kiểu dáng Tôn Trung Sơn, ngay cả giày cũng là loại giày vải thoải mái. Nhìn vẻ quần áo bên ngoài căn bản không nhìn ra đây là một phú hào nhà giàu, nhưng chiếc đồng hồ Omega ông ấy đeo trên tay lại có giá trị xa xỉ.

Gương mặt của chủ tịch Thẩm phúc hậu, bắt tay với bí thư Đổng, miệng vẫn không ngừng nói: "Trời lạnh, bí thư đừng bảo mọi người đứng bên ngoài tiếp đón nữa."

Ông ấy không hổ là nhà từ thiện doanh nghiệp, nhìn thấy người dân trong thôn đứng trong giá rét để nghênh đón chính mình thì không đành lòng được, câu đầu tiên chính là quan tâm mọi người.

"Có ông chủ như thế này, người dân chúng ta nhất định không bị thiệt thòi, cũng không bị lừa." Long Tôn Vượng đứng bên cạnh Long Linh nói

Long Linh cũng rất đồng ý với cái nhìn của cha, muốn làm việc tốt trước tiên phải là người tốt. Chủ tịch Thẩm có ngày hôm nay là vì bởi vì ông ấy không đánh mất đi nhân cách tuyệt vời của mình.

"Hai cậu kỹ thuật viên này sẽ ở lại trong thôn, cảm phiền mọi người trong thôn sắp xếp cho họ một chỗ ở." Chủ tịch Thẩm từ trong nhóm người kéo ra hai thanh niên trẻ tuổi.

Nhìn thấy một trong hai người đó, Long Linh hết sức kinh ngạc.

"Ở lại nhà tôi đi. Nhà tôi ít người, vẫn còn nhiều phòng trống." Long Tôn Vượng tiến lên phía trước xung phong nhận việc. Ông ấy làm như vậy là vừa có lòng tốt vừa có tâm tư riêng. Bản thân sẽ chuẩn bị cho con gái một chút chuyện tốt, kỹ thuật viên ở lại nhà mình tùy lúc tùy nơi nhất cử lưỡng tiện.

Bí thư Đổng nhìn thấy những người khác không lên tiếng, chỉ có thể đáp ứng để kỹ thuật viên ở lại nhà của Long Tôn Vượng.

Những người khác đều có cách nghĩ của mình, họ cho rằng kỹ thuật viên ở lại nhà mình không có phí thuê phòng thì họ sẽ bị thiệt thòi. Cho nên những người đó chỉ nhìn nhau mà không ai lên tiếng, có người nguyện ý xung phong vậy quá tốt rồi còn gì.

Chủ tịch Thẩm cùng bí thư Đổng đến Ủy ban thôn để bàn về hợp đồng thu mua, còn hai cậu kỹ thuật viên thì trực tiếp mang hành lý của mình đi theo Long Tôn Vượng.

"Thật khéo, tôi tên là Thẩm Ưu, rất vui khi được quen biết cô." Một trong hai người kỹ thuật viên chủ động nói chuyện cùng Long Linh

"Sao anh lại là kỹ thuật viên của công ty Thiên Thành thế? Tôi còn cho rằng anh là phú nhị đại đó." Long Linh cười cười đối mặt với người con trai kia nói chuyện. Nhớ lại ngày hôm đó, dáng vẻ xấu xí của mình ở quán bar đều đã bị anh nhìn thấy, nên có chút ngại ngùng.

"Cô nhìn tôi giống con nhà giàu lắm sao?" Thẩm Ưu lần này để lộ ra gương mặt đầy sự nhiệt tình, Long Linh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là xem như anh vì phải ở lại nhà mình nên mới cùng mình làm quen vậy thôi.