Ba Của Tôi

Chương 41: Bắt gặp

Phía tây đường Kim Dương là một con đường nhựa hai bên gieo trồng cây ngô đồng. Thân cây cao lớn đứng vững vàng, cánh đồng ngô đồng bát ngát làm ánh mặt trời lúc đứng bóng hóa thành từng vệt sáng nhỏ…

Một nam sinh và nữ sinh đi cạnh nhau, dường như cậu trai đang kể chuyện cho cô gái nghe, hơi nghiêng đầu cười với cô. Mà cô gái cũng rất nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng còn rũ mi cười nhạt.

Hệt như là nam nữ chính của tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, cậu trai thì đẹp trai tỏa sáng như ánh mặt trời, cô gái thì lại xinh đẹp động lòng người, sau khi tan học thì hai người cùng về nhà, trên đường vui vẻ cười đùa, đẹp đến nao lòng.

Nhưng ở trong mắt An Kỳ Đông lại vô cùng vô cùng chói mắt.

Tan làm anh về nhà, xe còn chưa chạy đến tiểu khu, vô ý nhìn qua kính chiếu hậu một cái, liền thấy được An Noãn tan học đang về nhà… cùng với một cái… thằng nhóc trẻ trung tinh thần phấn chấn… đang đi chung.

Một thứ cảm xúc phẫn nộ nhanh chóng lấp đầy ngực anh, mà một loại cảm xúc không tên khác cũng nhanh chóng nảy nở đè nén anh, anh ngồi ở trên xe, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm hai người kia.

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông bị tấm ván chưa sơn ở phía xa che khuất, không nhìn rõ đôi mắt, chỉ có thể xuyên qua ánh mặt trời mỏng manh, thấy được đôi môi mím chặt.

An Noãn nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đầu tiên.

Cô nhanh chân tiến lên, vốn là nụ cười nhạt treo trên mặt liền nhanh chóng giãn ra, cất giọng trong trẻo:

“Baba!”

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc phối cùng chiếc cà vạt hoa văn, trên cà vạt là một chiếc kẹp đính kim cương, cao quý và ưu nhã. Chân dài chuyển bước, đi lên lấy cặp sách đang đeo trên vai An Noãn xách trong tay, động tác tự nhiên trôi chảy…

“Baba, vừa tan làm sao?”

“Ừ.”

Gương mặt An Kỳ Đông không có biểu tình gì, rũ mi mắt nhìn cô gái vui vẻ tươi cười, trong lòng không nhịn được nghĩ: An Noãn trò chuyện với đứa con trai khác vui vẻ vậy sao?

Dư quang liếc qua nhìn thằng nhóc bên cạnh.

Chậc.

Quá nhỏ, không đủ chín chắn.

À.

Còn tươi cười, thật chói mắt, nhìn như thằng ngốc vậy.

Hừ.

Ăn mặc không nói rõ được, chính là không có thưởng thức.

Nếu có thuật đọc tâm, Chu Thụy Trạch mà biết trong lòng An Kỳ Đông đang suy nghĩ gì phỏng chừng sẽ hộc máu. Tuổi này rõ ràng rất thích hợp, tuổi trẻ tinh thần phấn chấn. Tươi cười là bởi vì nhìn thấy người lớn trong nhà An Noãn, muốn lấy được hảo cảm. Còn ăn mặc… Ờ, đều là đồng phục, tại sao không thấy ngài nói An Noãn ăn mặc không đẹp?

Đương nhiên, cậu trai lúc này đây cái gì cũng không biết, lúc nghe An Noãn gọi baba, cậu liền hiểu rõ vì sao nhìn người đàn ông này quen mặt đến vậy, nhớ tới đã từng gặp trong hôm trời mưa kia, cậu cảm thấy so với lúc trước người đàn ông này càng có mị lực hơn, năm tháng ở trên người anh tựa như ngưng đọng lại.

Có hơi hồi hộp rồi.

Chu Thụy Trạch lặng lẽ nhéo lòng bàn tay mình một cái, có hơi ướt mồ hôi rồi.

Mở miệng thì vẫn là hào phóng khéo léo: “Thúc thúc, chào chú.” Hơi ngừng một lát, “Con là bạn cùng lớp của An Noãn, Chu Thụy Trạch.”

Người đàn ông dường như không nghe thấy, chỉ cầm khăn giấy chuyên tâm giúp cô lau mồ hôi trên trán.

Thời gian có hơi lâu, không khí có chút xấu hổ.

An Noãn dùng tay đυ.ng An Kỳ Đông, cười nói: “Baba, đây là lớp trưởng lớp con, Chu Thụy Trạch.”

Anh cuối cùng cũng nghiêng người, ngước mắt nhìn thẳng vào nam sinh trước mặt.

Cậu trai vẫn tươi cười chân thành như cũ, ánh mắt lộ ra vẻ kính trọng.

An Kỳ Đông phảng phất như mới nghe thấy, giọng điệu ôn hòa: “Ừ, chào cậu, bạn học Chu.”