Rửa sạch xong hết thảy, An Kỳ Đông ôm An Noãn trở lại phòng của mình, bôi thuốc cho cô một lần nữa.
Cửa sổ trong phòng hơi mở, ánh trăng bên ngoài lạnh như nước, lặng yên chỉ còn lại tiếng gió cuốn lá cây, gió lạnh thổi vào làm tấm màn hồng nhạt bay bay.
Cẩn thận đắp chăn cho cô, An Kỳ Đông đi qua khép cửa sổ lại, rồi xoay người đi ra ngoài.
Bây giờ ước chừng đã hai ba giờ sáng, trong lòng anh nghĩ thế. Nhưng mà anh lại không có chút gì là buồn ngủ, anh nhấc chân đi đến ban công.
Ở ban công có một chiếc ghế mây, An Kỳ Đông nghiêng người dựa vào, lấy từ trong túi ra chiếc bật lửa, híp mắt nửa ngày, cuối cùng lại chợt cười, có chút tự giễu.
A, không có mang theo thuốc.
Bàn tay anh với từng đốt xương rõ ràng thưởng thức chiếc bật lửa.
Là đá lửa, anh không chút để ý xẹt qua.
“Tạch.”
Ánh lửa u lam đẹp mắt, chỉ là một ngọn nhỏ, nhưng uy lực lại không nhỏ.
Toàn bộ thân hình anh khuất trong bóng tối, giữa ngón tay là ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn, không nhìn ra biểu cảm gì.
Nhớ tới nửa tiếng trước anh nhìn vào điện thoại.
Hai tin nhắn chưa đọc. Một cái là của công ty, một cái là của vợ. Đại khái là khoảng 10 giờ rưỡi vợ có nhắn cho anh, anh còn chưa kịp nhìn, có lẽ là lúc ấy gậy thịt của anh đang đối diện với hoa huyệt của An Noãn.
Không biết là nhớ tới cái gì, sắc mặt An Kỳ Đông hơi trầm xuống, lại lấy ra điện thoại ra lần nữa, ấn mở tin nhắn.
Trên tin nhắn nói: Chiều ngày mai em về nhà, anh chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút.
An Noãn đã sớm tỉnh lại, phát hiện bốn phía là phòng của mình, cô lập tức xoay người xuống giường, hoa huyệt đã không còn đau, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút bủn rủn. Có lẽ là baba đã giúp cô bôi thuốc rồi, nghĩ như vậy, đôi mắt cô gái nhỏ càng thêm sáng ngời, nâng đôi chân nhỏ còn chưa kịp mang dép chạy qua phòng bên cạnh.
Đẩy cửa ra.
Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, cửa sổ chưa đóng toát ra cảm giác mát lạnh của buổi đêm, có thể nhìn thấy hạt sương đêm chưa tan, trời tờ mờ sáng.
Không có một bóng người, tình cảm mãnh liệt và sự dịu dàng đêm qua cũng chẳng tồn tại, dường như đêm qua chẳng có ai vào đây.
Lông mày An Noãn cau lại, cô quay người đi xuống lầu.
Phòng khách, không có ai.
Ban công, không có ai.
Phòng bếp, cũng không có ai.
Con ngươi lấp lánh của cô phảng phất như bị lớp bụi phủ mờ, từng chút ảm đạm, cánh tay rũ xuống bên người cô bất giác siết chặt, cô không thể hiểu được, nếu không phải trên người cô còn chút dấu vết ái muội, thì thậm chí cô còn nghi ngờ đêm qua mình có phải nằm mơ không nữa.
Baba, người rời đi lúc nào?
Rõ ràng, rõ ràng là đã dần tốt lên rồi mà?
Cô chậm rãi thở ra một hơi, sau khi rửa mặt đơn giản, An Noãn mang cặp lên, đi ra cửa.
Trường học.
Vài ngày không đến lớp, cô liền nhận được sự quan tâm của bạn bè và thầy cô.
Vừa đến chỗ ngồi, An Noãn đã bị bao vây xung quanh.
Từ lần hoạt động tập thể của lớp, mọi người đều cảm thấy thật ra An Noãn cũng không khó gần như vậy, ngược lại còn cảm thấy tính cách cô rất tốt. Huống chi An Noãn lớn lên vừa xinh đẹp thành tích lại tốt nữa. Mọi người đều nguyện ý mà thiện ý hỏi thăm cô.
Chu Thụy Trạch ngồi ở sau lưng An Noãn, tỉnh bơ nhìn cô, đồng phục rộng thùng thình càng lộ rõ vẻ nhỏ nhắn của cô, An Noãn ngồi cũng rất thẳng, giọng nói nhẹ nhàng lại lễ phép cảm ơn người hỏi thăm cô.
Thật vất vả đám người xung quanh mới rã ra, Chu Thụy Trạch sờ sờ cái cặp đựng đầy sổ ghi chú mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị, ước chừng là trong lòng có hơi hồi hộp, đang định khều cô một cái, chuông vào học đột ngột reo lên.
Đυ.!
Nam sinh buồn bực.
Buổi sáng thời gian trôi qua thật nhanh, tiếng chuông trường vang lên, làm chim chóc trên cây giật mình, ngay lập tức lá cây rơi lả tả…
Bước chân An Noãn thật nhanh, cô muốn nhanh chân về nhà nhìn xem baba đã về chưa.
Cứ đi đi như thế, chợt ở sau lưng có người vỗ nhẹ một cái.
An Noãn quay đầu lại, một nam sinh mặc đồng phục, dáng người cao cao như là một cây gỗ mới hướng về ánh mặt trời, thân hình thon dài, tinh thần phấn khởi.
“Lớp trưởng, có chuyện gì à”
Nam sinh hình như hơi ngập ngừng một chút, sau đó hỏi: “Nhà cậu có phải ở phía tây đường Kim Dương?”
“Đúng vậy. Có việc gì sao?”
Cậu trai nghe vậy khóe miệng cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Hôm nay vừa lúc tớ muốn đến đó, có thể đi chung với cậu rồi.”
“Tớ…”
“Đi thôi, còn thất thần làm gì, mau đi lên đây.”
Cậu trai không cho cô gái cơ hội phản bác, đôi tay bỏ vào trong túi quần, xoay đầu về phía trước rồi đi hai bước.