Cặp sách tiện tay quăng trên sô pha, nét dịu dàng trên khuôn mặt anh cũng biến mất. Nhớ tới một màn vừa rồi, gương mặt không chút biểu tình gì của An Kỳ Đông trầm xuống.
Ngay lúc anh và An Noãn đang định rời đi, thằng oắt kia vậy mà nắm lấy tay An Noãn, tuy rằng sau đó đã buông ra rất nhanh…
An Kỳ Đông âm thầm nghiến răng.
Cậu trai nhìn qua có vẻ không được tự nhiên lắm, lấy từ trong cặp ra một quyển sổ ghi chép bỏ vào trong tay cô, nhanh miệng nói:
“Noãn Noãn, đây là sổ ghi chép lần trước tớ nói đưa cho cậu, đều là những bài trọng điểm, có gì không hiểu cậu có thể gọi điện thoại hoặc là đến trường hỏi tớ.”
Noãn Noãn? Đây là từ mày có thể gọi à?
Lần trước? Là lần thứ mấy?
Gọi điện thoại? Cho thằng nhóc số điện thoại rồi?
Anh tỉnh bơ che chắn trước mặt An Noãn, thuận tiện rút quyển sổ ghi chép từ trong tay An Noãn ra, cười nhạt, vẻ mặt không rõ: “Tôi thay Noãn Noãn cảm ơn cậu, có điều, chúng tôi phải về trước rồi.”
Nam sinh dường như còn chưa kịp phản ứng lại, lúc linh hồn bay trở về thì mới xua tay cười nói: “Không cần cảm ơn đâu ạ, đây là điều nên làm.”
Nên làm? Ai nên làm? Bạn bè à?
Anh trải đời không ít, liếc mắt một cái là nhìn ra được thằng nhóc này yêu An Noãn say đắm.
Trong lòng anh cười lạnh, trên mặt lại vẫn ôn hòa, rõ ràng là khí chất nho nhã điềm đạm, lại ẩn ẩn cất giấu chút công kích: “Ừm, giữa bạn bè hẳn là phải giúp đỡ lẫn nhau như thế. Bạn học Chu, vậy không tiễn cậu, đi đường cẩn thận.”
……
“Baba, trưa nay con muốn ăn ngó sen giấm đường.” An Noãn bước từ trong phòng bếp ra, tay cầm ly nước đưa cho anh, cô làm nũng nói.
Người đàn ông nhận lấy ly nước uống một ngụm, cũng chưa trả lời.
Đôi mày cô nhíu lại, thò người qua, tủm tỉm hôn lên khóe miệng anh, liếʍ sạch vệt nước đọng bên khóe môi.
Nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tối hôm qua baba vất vả rồi.”
Vẻ mặt anh như cũ không có biến hóa gì, chỉ là nghiêm mắt không nói.
“Baba?” An Noãn nâng lên chân thon dài, ngồi dang chân trên người An Kỳ Đông, tay nhỏ ôm lấy mặt anh, kề trán bên nhau.
Khoảng cách rất gần, An Noãn có thể thấy rất rõ lông mi đen dày cùng với đôi mắt tối tăm của anh.
Chợt anh nâng cánh tay hung hăng ép An Noãn bề phía mình, cả cơ thể vừa vặn khít chặt, anh rũ mắt nhìn chằm chằm con ngươi xinh đẹp của cô.
“Vui vẻ à?” Giọng anh có hơi thấp.
“Hửm?” An Noãn có phần không hiểu.
Nói chuyện cùng với nam sinh khác vui vẻ lắm à? An Kỳ Đông cơ hồ muốn bật thốt lên hỏi, nhưng vừa định làm thì kịp dừng lại.
Anh chợt không hiểu bản thân mình giận là vì cái gì? Anh ghen à? Hay là vì cha thấy con gái cười đùa cùng thằng con trai khác nên tức giận?
Bực bội quá mà.
Cuối cùng An Kỳ Đông cũng không có nói ra, An Noãn thấy An Kỳ Đông không nói lời nào, lại tiếp tục tiến lên hôn môi anh, một chút rồi một chút, như là chuồn chuồn lướt qua.
Tay nhỏ không an phận di chuyển ra sau tấm lưng rộng lớn vững chắc của anh, như có như không trêu chọc.
Đáy mắt anh là sóng ngầm cuồn cuộn, cô ngồi dang chân trên người anh, giữa chân mềm mại và độ ấm xuyên qua lớp đồng phục truyền tới trên chân anh.
Từ nhỏ An Noãn đã học múa, cơ thể cô vẫn luôn dẻo dai và mềm mại. Bụng cô nghiêng về phía trước, cái mông ép chặt lại, rồi lui về phía sau nghiền xuống, khiến bụng cô hơi co lại. Động tác một trước một sau thoáng lên rồi lại xuống, hoa huyệt múp míp cách lớp quần áo cọ lên chân thon chắc của anh.
Môi cô chuyển qua hầu kết anh, ngậm lấy liếʍ mυ'ŧ, chỉ bạc theo khóe miệng cô chảy ra, làm ướt cổ áo anh.
Dường như quần tây của anh có chút khác thường. Cô rũ mắt nhìn, cong mi híp lại, hô hấp nhè nhẹ nhưng nóng bỏng phả vào vành tai anh, tiếng nói như có phần ngây thơ non nớt:
“Baba, vì sao quần của người phồng lên vậy?”
Ngón tay cô phủ lên chỗ kia, xoa nhẹ, tiếp tục nỉ non:
“Là bé gậy sao?”
Trong không khí nóng cháy tĩnh lặng có thể nghe được tiếng người đàn ông hút một ngụm khí.
Đôi mắt An Noãn ngập nước, thân hình nhích lên trên, hai chân càng mở rộng, giữa chân vừa lúc bao lấy chỗ nhô lên phía trước quần tây, đầu lưỡi cô lướt qua vành tai anh. Thanh âm có hơi khàn khàn, trực tiếp câu lấy trái tim người đàn ông.
“Gậy thịt của baba cứng quá.”