Không khí trong nháy mắt ngưng đọng.
An Kỳ Đông nhìn một màn trước mắt.
Dâʍ ŧᏂủy̠ để lại trên lôиɠ ʍυ ánh nước, chỗ hoa huyệt sưng đỏ còn có miệng vết thương chưa lành…
Ngón tay anh khẽ chạm vào, thân mình cô hơi run lên.
An Kỳ Đông dừng một chút, hỏi: “Đau không?”
An Noãn cắn môi, lắc đầu.
Đầu ngón tay anh chọc vào miệng vết thương, An Kỳ Đông cười lạnh: “Không đau à? Như vậy thì sao? Có đau hay không?”
“A…”
Sắc mặt cô trắng bệch, đôi môi không nén được tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
Miệng vết thương giống như bị kim đâm, cảm giác đau đớn như thiêu như đốt cứ thế lan ra, trên trán cô toát ra mồi hôi tinh mịn, làm ướt tóc mai…
“Baba… Đau…” Đôi mắt An Noãn ngập nước, có chút ủy khuất nói.
“Con biết đau, sao không biết bôi thuốc?.” Hàm răng An Kỳ Đông nghiến lại, chỉ hận không thể luyện sắt thành thép.
“Con…” Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, một lát sau, cô ngẩng đầu lên nhìn mắt anh, sau đó đúng lý hợp tình nói:
“Con… Không nhìn thấy, con kêu người giúp con bôi thuốc, nhưng người đã đi rồi…”
An Kỳ Đông bị lý do của An Noãn chọc cười, anh nắm cằm cô, thanh âm càng thêm trầm thấp:
“A, Noãn Noãn nói xem, muốn baba bôi thuốc cho con như thế nào… Hửm?”
Cằm cô bị anh niết hơi mạnh, có chút đau, nhưng cô lại không kêu đau, cô nhìn thấy rõ trên gương mặt anh tuấn của anh là tức giận và đau lòng… Trong lòng cô ấm áp.
Đầu nhỏ hiện lên chút ý tưởng, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, cô giơ tay vòng qua cổ anh, đôi môi để sát vào hàng lông mày của anh, tinh tế đặt một cái hôn ôn nhu ở đuôi lông mày, giọng điệu phảng phất mang theo chút kiều mị mê người:
“Con muốn…”
Cô nhắm mắt hôn lên ấn đường An Kỳ Đông, cái trán tựa vào trán anh, bàn tay cô men xuống cuốn lấy gậy thịt cứng rắn thô to.
Lòng bàn tay cô xoa qυყ đầυ màu đỏ của anh, cảm nhận được hô hấp cực nóng của người đàn ông, tiếng nói kiều mị tiếp tục vang lên:
“Con muốn… Baba bôi thuốc lên gậy thịt, giúp bên trong của Noãn Noãn cũng được bôi thuốc…”
Da đầu anh “Oanh…” Một tiếng chợt nóng lên, trên trán An Kỳ Đông hiện lên gân xanh, con ngươi u ám như một vòng xoáy đen, mà âm thanh cũng thật trầm thấp:
“Con thật là… Không có lúc nào là không câu dẫn baba của mình…”
Anh dừng một chút, cắn răng nói từng câu từng chữ:
“Tiểu, lẳng, lơ!”
“Con chỉ muốn làm tiểu lẳиɠ ɭơ của riêng baba thôi.”
An Noãn cười không sao cả.
Cơ thể mềm mại linh hoạt cúi xuống, cô dùng môi ngậm lấy qυყ đầυ anh, đầu lưỡi đảo quanh hình dáng qυყ đầυ, giống như liếʍ kẹo mυ'ŧ càn quét đỉnh qυყ đầυ hai lần… Cô vươn đầu lưỡi liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra từ qυყ đầυ…
Khoang miệng mềm ướt nóng ấm chặt chẽ của cô giống như một dòng suối ấm áp, bao bọc lấy qυყ đầυ mẫn cảm nhất của người đàn ông, khiến anh không nhịn được đẩy hông về phía trước.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ dưới bụng truyền lên.
Anh nửa khép hờ mắt, nhìn cô bé con vì cúi xuống mà để lộ ra cặp mông căng tròn trước mắt anh, An Kỳ Đông không chút do dự nào vươn tay dùng sức nắm lấy, bàn tay to lớn vuốt ve cái mông vểnh đàn hồi của cô, ngón tay theo kẽ mông sờ đến hoa huyệt lầy lội…
Lại chảy nước.
Thật dâʍ đãиɠ.
An Kỳ Đông híp mắt nghĩ.
Chợt, bàn tay anh bất ngờ bóp chặt lấy cặp mông căng mẩy của cô, cả người anh cứng đờ như bị điện giật, anh cúi đầu nhìn con gái đang mở cái miệng nhỏ ngậm lấy một viên tinh hoàn của mình, cùng chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt không ngừng liếʍ mυ'ŧ…
“Tí tí tí…” Thoạt nhìn cô ăn cực kỳ ngon.
Gương mặt cô vừa thanh thoát lại hồn nhiên, nhưng lúc này đây lại lẳиɠ ɭơ đến mức làm người ta hận không thể chết ở trên người mình. Anh thoải mái gầm nhẹ, cơ mông căng lại, anh cố nén xúc động muốn bắn tinh. Đột nhiên An Kỳ Đông đẩy đầu An Noãn về phía trước, anh ôm cô trong ngực, cánh tay giữ chặt đôi chân cô, bàn tay nâng cánh mông, bế cô lên đi ra ngoài…
Tư thế này giống như là ôm trẻ con khiến cơ thể hai người dán sát vào nhau, đôi gò mềm mại tròn trịa ép chặt vào l*иg ngực rắn chắc, thỉnh thoảng núʍ ѵú hai người chạm vào nhau cọ xát.
Gậy thịt thẳng đứng theo từng bước đi mà chấn động, từng chút đánh vào trên cặp mông trắng nõn, vang lên tiếng bạch bạch.
Viên thịt nhỏ mẫn cảm nhất của An Noãn bị lôиɠ ʍυ bên dưới thân anh chọc ghẹo, căng trướng cực kỳ khó chịu.
Đằng sau mông cô bị gậy thịt đập vào, dường như muốn trừng phạt cánh mông, vừa thẹn vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lại bắt đầu ướt rồi…
Cô bất giác gác chân trên sườn eo của người đàn ông, vùi đầu vào cổ anh, hạ thấp bụng nhẹ nhàng cọ…
Cảm nhận được bụng nhỏ đang thong thả cọ xát, một tay An Kỳ Đông nâng mông An Noãn khiến bàn tay anh bị dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra làm ướt nhẹp, tay kia cũng thế, tranh nhau lôi ra từng sợi chỉ bạc, nhỏ giọt trên sàn nhà…
Hầu kết anh không khống chế được lăn lộn, bước chân An Kỳ Đông dừng lại.
Bàn tay anh dùng sức bóp chặt mông thịt An Noãn, anh mang theo gậy thịt hung hăng xỏ xuyên đánh vào trên kẽ mông An Noãn.
“Bốp!”
Âm thanh vang dội ở trong căn phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng.