An Kỳ Đông lên lầu, trong đầu vẫn luôn thoáng hiện thân ảnh cô gái nào đó đứng ở trong phòng bếp mỉm cười như hoa.
Anh giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, bước vào phòng tắm.
Tắm nước lạnh xong, An Kỳ Đông mới miễn cưỡng áp xuống ngọn lửa trong mình.
Đứng trước tủ quần áo ở phòng, mắt anh nâng lên, nhìn thấy cái móc gỗ trống không bên trong.
Đó là móc treo áo sơ mi của anh.
Không cần nghĩ cũng biết, cái áo không cánh mà bay kia lúc này đang mặc trên người An Noãn.
Tùy ý cầm khăn lông xoa xoa tóc, An Kỳ Đông đi xuống phòng ăn.
Cơm chiều đã chuẩn bị xong đâu ra đấy, trên bàn cơm bày mấy món thoạt nhìn không tệ, cơm đã được múc sẵn để trong bát sứ, nhóc con mặc áo sơ mi của anh ôn nhu đứng bên cạnh cầm đũa đưa cho anh.
Có lẽ là do ánh đèn phòng ăn quá ấm áp, lòng An Kỳ Đông như mặt hồ phẳng lặng bất chợt như bị ném một viên đá vào, lăn tăn gợn sóng.
Anh bỗng nhiên lưu luyến sự bình yên này.
Trong lúc thất thần, anh đã bị An Noãn kéo đến bên bàn ăn.
“Baba, người nếm thử xem.” An Noãn vui vẻ gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong bát anh.
An Kỳ Đông cũng không cự tuyệt.
An Noãn ở bên cạnh dùng tay chống cằm, nghiêng đầu cười tủm tỉm hỏi: “Thế nào?”
“Cũng được.”...Không ngờ ngoài dự đoán lại khá ngon miệng.
An Kỳ Đông không biết khả năng nấu nướng của An Noãn lại tốt như vậy, nếu không phải bởi vì bây giờ là tình huống đặc thù, anh thật muốn chụp lại khoe với bằng hữu đứa nhỏ giỏi giang trong nhà! Nhưng bây giờ…
An Noãn nhìn An Kỳ Đông ngoài miệng nói “Cũng được”, nhưng thanh điệu hơi cao, ngay cả chân mày cũng giãn ra, cười cười: “Vậy baba ăn nhiều một chút.”
“Ừ” Không biết An Kỳ Đông nghĩ tới cái gì, sắc mặt anh hơi trầm xuống, không chút để ý đáp lời.
An Noãn cũng không nói nữa, thỉnh thoảng lại gắp cho An Kỳ Đông một đũa thức ăn.
……
Cơm chiều xong xuôi, An Kỳ Đông chủ động đi rửa chén đũa.
Người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh xám, cả người tỉa ra khí chất tuấn nhã ôn hòa, xắn tay áo, để lộ hai cánh tay lực lưỡng hoàn mỹ.
Đèn phòng bếp chiếu trên đỉnh đầu của anh, hắt ra phía sau một bóng dáng thon dài cao ngất.
An Noãn nhẹ nhàng đi tới phía sau ôm lấy eo người đàn ông, eo của anh thật thon dài và vững chắc. Gương mặt cô nhẹ nhàng cọ cọ, thỉnh thoảng hô hấp nóng bỏng lại phả vào tấm lưng rộng lớn.
An Kỳ Đông hơi cương.
Độ ấm nóng bỏng trên chiếc áo sơ mi mỏng truyền đến thần kinh trên lưng anh. Thậm chí anh có thể cảm nhận được hai đầṳ ѵú mềm mại đã dựng đứng bên dưới áo sơ mi An Noãn đang nhẹ nhàng cọ loạn, như có như không.
Khuôn mặt mềm mại của cô chầm chậm cọ phía sau lưng người đàn ông, động tác thật nhẹ, như cánh lông vũ trêu chọc trái tim người ta…
An Kỳ Đông không xoay người, mà An Noãn cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh, cô chỉ biết, lúc này đây An Kỳ Đông cũng không có bài xích cô như tưởng tượng.
Nghĩ vậy, một bàn tay An Noãn hướng xuống dưới rốn anh sờ, vừa sờ vừa xoa, động tác của cô sắc tình mà thong thả…
Nhắm mắt lại, cô nhón chân vươn lưỡi ra liếʍ láp vành tai anh.
Tiếng “Tí… Tí tí” ái muội vang lên trong phòng bếp.
Nhiệt độ của vật trong lòng bàn tay càng lúc càng cao, cuối cùng An Noãn cũng khiến nó phồng lên dựng đứng như một túp lều, cách lớp vải mỏng, lòng bàn tay cô nhẹ xoa, chỗ kia của anh nóng rực kinh người!
Một tay khác của cô hướng lên trên, men theo vạt áo tiến vào, ngón tay nhẹ nhéo đầṳ ѵú nhỏ xinh, móng tay cô lướt qua, nghịch ngợm trêu đùa đầṳ ѵú anh.
“… Baba.” An Noãn khe khẽ nỉ non, cách lớp áo đặt một nụ hôn tinh tế lên phía sau lưng anh.
Cô đã ướt.
Trải qua lần hoan ái thật sự ấy, thân thể cô đã nhớ nhung cảm giác được anh yêu thương, đặc biệt là hoa huyệt…Cô thậm chí cảm nhận được huyệt thịt đang co bóp, kêu gào khao khát vật cứng rắn nóng rực cắm vào…
“…Ư… Baba…”
Một bên cô không ngừng xoa vật nam tính đại biểu cho du͙© vọиɠ của anh, một bên dùng thân dưới cọ xát mông anh, cứ ma sát lên xuống cũng khiến thân thể cô tê dại, môi không nhịn được yêu kiều rêи ɾỉ…
“…Hưm……”
Nhưng anh vẫn như cũ đưa lưng về phía cô, không tiếp nhận cũng không cự tuyệt.
An Kỳ Đông đã sớm buông cái bát trong tay ra, con ngươi rũ xuống sâu không thấy rõ đáy, chỉ có bàn tay nắm chặt lại và thân thể hơi run cho thấy anh cũng không hề bình tĩnh.
Đầu anh rất loạn…
Sai lầm không thể kéo dài mãi, anh phải ngăn An Noãn lại…
Mà sâu trong lòng anh lại truyền tới một giọng nói: Sai lầm cũng đã phạm rồi, sớm đã không thể vãn hồi, một cái bình đã vỡ, có nát hơn nữa cũng chỉ là cái bình sứt mẻ thôi… Tại sao lại không…nghe theo du͙© vọиɠ của mình?