Ba Của Tôi

Chương 30: Đừng bám riết mãi

An Noãn xuống lầu cũng không thấy bóng dáng An Kỳ Đông đâu, chỉ có chén chá nóng để trên bàn cơm chứng tỏ việc anh vừa ở đây.

Đi qua nhìn, một tờ giấy ghi chú đè bên dưới chén cháo đầy.

Chữ viết cứng cáp hữu lực đập vào mắt cô.

— “Công ty của ta có việc gấp, con ăn cháo đi, trong bếp ta có để lại đồ ăn, buổi trưa hâm nóng lại ăn, tối ta về.”

An Noãn cong mi cười nhạt, cẩn thận gỡ tấm giấy ghi chú ra vuốt phẳng rồi bỏ vào trong túi, cô có một cái hộp nhỏ chuyên dành để đựng những tờ giấy ghi chú mà An Kỳ Đông viết cho mình.

……

Tiếng nhạc chuông trong trẻo phá tan không khí yên tĩnh, là điện thoại mà An Noãn để trong phòng khách hôm qua.

Đi qua cầm điện thoại lên, trên màn hình điện thoại nhấp nháy ba chữ to “Chu Thụy Trạch”.

Ngón tay cô gạt qua.

“Xin chào.” Lễ phép và khách khí.

Có thể nghe thấy người ở đầu dây bên kia có chút khẩn trương: “Cậu, chào cậu. À, ừm, cái đó, tớ là Chu Thụy Trạch.”

“Ừ, tớ biết, lớp trưởng tìm tớ có việc gì sao?”

“Noãn Noãn, mấy ngày nay cậu không tới trường, tớ nghe cô giáo nói cậu bị bệnh. Tớ… có thể đến thăm cậu không?” Nam sinh dừng một chút, giọng điệu có chút dè dặt: “Là đại diện… cho cả lớp đến thăm.”

“Cảm ơn các cậu quan tâm, tớ đã khỏe rồi, ngày mai vó thể đi học được rồi.” Ngữ khí An Noãn nhàn nhạt.

“Ngày mai à.., hôm nay tớ có thể đến thăm cậu không?” cậu trai vô cùng nhiệt tình.

“…”

Nghe bên kia trầm mặc, Chu Thụy Trạch thầm mắng mình ngu ngốc, đầu lưỡi như líu lại: “Không, không phải. Vậy Noãn Noãn cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai cậu tới trường, tớ…có thể cho cậu mượn vở ghi chép.”

Trong tay cậu nắm chặt cuốn sổ ghi chú viết riêng cho An Noãn, sắc mặt Chu Thụy Trạch khẩn trương.

“À, vậy cảm ơn lớp trưởng nhé.”

“Không có gì, không có gì.” … Thật ra tớ còn có thể giúp cậu học bù nữa cơ.

Có điều những lời này Chu Thụy Trạch không dám nói ra.

……

Sau khi ngắt máy, Chu Thụy Trạch đứng bất động ba giây, đột nhiên, cậu bổ nhào lên trên giường hệt như một con cún nhỏ

“Muahahahaha…..” Cậu cong môi, nụ cười càng lúc càng lớn.

Cuốn sách《 Dạy bạn cách theo đuổi nữ thần 》 kia từng viết — hãy kiềm chế việc bám riết lấy người mình thích, hãy đối xử với nữ thần thật xa cách nhưng cũng gần gũi, không nóng không lạnh, đem sự tốt đẹp của bạn giả bộ vô tình mà thể hiện ra.

Chu Thụy Trạch vỗ vỗ mặt mình, cố gắng thu lại nụ cười, đổi thành vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó nghiêm chỉnh thầm nghĩ: Nhịn xuống! Không thể cười một cách ngu muội đáng khinh như vậy!!

Ừm, còn có một chuyện chính là, một người quá ưu tú như cậu đây, làm sao có thể giả vờ vô tình mà để lộ ra được.

Bởi vậy làm sao để An Noãn để ý đến sự ưu tú của cậu đây, Chu Thụy Trạch nghĩ nghĩ, cuối cùng trịnh trọng ra quyết định: Chiều nay đi cắt tóc, ngày mai phải đổi bộ quần áo mới! Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, dẫu sao phẩm chất của cậu cũng đã đủ ưu tú rồi, chỉ còn có thể làm vẻ ngoài của mình càng thêm ưu tú thôi!

…………

Chờ khi An Kỳ Đông về đến nhà, trời đã tối rồi.

Trong nhà thật yên ắng, chỉ có phòng bếp truyền đến từng tiếng động nhỏ.

Đi qua xem, nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy mắt An Kỳ Đông tối lại.

An Noãn đang đưa lưng về phía anh thái rau, cô mặc áo sơ mi trắng mà anh thường mặc.

Vạt áo rất dài, vừa khéo che lại cặp mông căng tròn, lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn. Cổ áo rất lớn, cô chỉ tùy ý gài vài cúc, nhìn từ sau lưng có thể dễ dàng thấy chiếc cổ thiên nga duyên dáng của cô.

Anh chưa bao giờ nghĩ áo sơ mi của mình có gì hấp dẫn, nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy cái áo sơ mi đáng chết này thật câu người.

An Noãn nghe được động tĩnh xoay người lại, nhìn thấy An Kỳ Đông, gương mặt liền lộ ra nét cười.

“Baba, người đã về rồi. Tối nay con nấu cơm cho baba nhé, người thấy sao?”

An Kỳ Đông đi qua nhìn, bộ dáng An Noãn thật sự rất câu người, áo sơ mi bằng phẳng thường ngày bị vật tròn trịa trước ngực cô đẩy lên, xương quai xanh bị ánh đèn chiếu lên thật tinh xảo mê người.

“…Baba?”

“Ừ.” An Kỳ Đông nghe tiếng gọi gật đầu, định đi lên tầng tắm qua nước lạnh, chân vừa bước ra, lại thu trở về, nhíu mày: “Con biết nấu cơm?”

Mi mắt An Noãn cong cong: “Không biết, vậy baba có ăn không?”

Nhìn vẻ mặt không thể nói thành lời của An Kỳ Đông, An Noãn cười tủm tỉm, má lúm đồng tiền đáng yêu, “Lừa người thôi, con sẽ làm chút đồ ăn đơn giản, baba đừng ghét bỏ là được.”