Ba Của Tôi

Chương 29: Giống như giòi bọ trong xương cốt

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Kỳ thật từ lúc An Kỳ Đông đặt ly nước thuốc lên tủ đầu giường cô đã tỉnh rồi, nhưng cô không muốn phá hỏng sự yên tĩnh hiếm có này, đành nhắm mắt giả bộ ngủ, cô nghe thấy tiếng bước chân An Kỳ Đông đi ra ban công, thi thoảng lại nghe thấy tiếng bật lửa đánh vào nhau.Cô không biết anh đã hút thuốc bao lâu, anh cũng không biết cô đã giả bộ ngủ bao lâu, cô chỉ biết, khi anh lại gần cô, ngoại trừ cả người đầy khí lạnh của buổi sớm, còn có một mùi thuốc nồng nặc…

Trước nay anh rất biết kiềm chế, trừ phi phải xã giao hay lúc phiền muộn, anh dường như không bao giờ đυ.ng tới thuốc lá và rượu…

Mà An Noãn, hình như cũng chưa bao giờ thấy anh hút thuốc, nhưng mấy ngày nay, cô đã thấy rất nhiều lần, cơ hồ mỗi lần nhìn thấy anh, trên người anh đều có mùi thuốc lá.

An Noãn có chút đau lòng, nhưng cô không hối hận vì việc mình làm. Có câu "Không phá thì không thể xây."

Nếu không dứt khoát phá vỡ tầng quan hệ này, vậy thì cả đời này cô sẽ chỉ ôm tình yêu tuyệt vọng chờ đợi…

“Baba……” An Noãn phá vỡ sự im lặng trước.

“Tỉnh rồi thì uống thuốc đi.” An Kỳ Đông dừng một chút, nói: “Con sốt rồi…”

An Noãn nghe vậy mím môi, kìm nén ý cười: “Vâng.”

Chờ cô uống hết thuốc hạ sốt, An Kỳ Đông cầm ly nước rời đi…

Ba vẫn quan tâm cô, An Noãn cảm nhận được thân thể sạch sẽ, cô biết là anh đã giúp cô tắm rửa sạch.

Kỳ thật lúc này cô vẫn có chút không được thoải mái, thân thể nhức mỏi như bị người ta tháo ra lắp lại, đặc biệt là nơi nào đó bị lạm dụng quá độ, vô cùng đau nhức, có điều trong lòng cô lại rất thỏa mãn, cảm giác sung sướиɠ khi có được thân thể anh làm cô quên đi đau đớn trên người, dù bị ba đòi hỏi đến phát sốt hôn mê nhưng cũng không ngăn được cô thoả mãn…

Rất nhanh cửa lại bị đẩy ra.

Lúc này tay phải anh bưng một ly nước ấm, bước chân chậm rãi kiên định đi đến đầu giường, anh thẳng lưng, bàn tay trái mở ra trước mặt cô, là hai viên thuốc…

An Kỳ Đông lặng im nhìn cô.

……

Vẻ mặt An Noãn chìm xuống, nhưng chỉ chốc lát sau cô liền thoải mái cầm lấy viên thuốc nuốt vào, cả nước cũng không uống.

Cô không thấy rõ biểu cảm trong mắt anh, bây giờ anh còn ở lại đây chăm sóc cô cũng đã là ngoài dự liệu rồi.

Bởi vậy sắc mặt cô rất nhanh liền giãn ra, ý cười nhẹ nhàng, cả khóe mắt đuôi lông mày đều là ỷ lại và mềm yếu:

“Baba, con đói…”

An Kỳ Đông không nói lời nào cũng không biểu lộ cảm xúc gì.

An Noãn bình tĩnh nhìn An Kỳ Đông, sắc mặt không đổi, đôi mắt lấp lánh chứa đựng thâm tình nóng bỏng làm anh hoảng hốt.

Anh đầu hàng trước.

“…… Ta đi hâm chút cháo, con xuống giường trước đã.” An Kỳ Đông nói rồi đi ra cửa, tay cầm khóa cửa, không quay đầu lại, cất giọng:

“Còn nữa, con bị thương, thuốc ở trên tủ đầu giường.”

An Noãn quay đầu nhìn thấy trên tủ đầu giường là thuốc chuyên dụng chữa trị miệng vết thương bị rách, hơi giật mình. Ngay sau đó gương mặt cô đỏ lên, như là nhớ tới cái gì.

Cắn môi, tròng mắt cô chuyển động, mềm mại yêu kiều, âm thanh khàn khàn nói với theo trước khi An Kỳ Đông đóng cửa rời đi:

“Baba, người giúp con bôi thuốc được không, con...không nhìn thấy.”

Thân hình An Kỳ Đông đột nhiên cứng đờ.

Còn chưa kịp nói câu thứ hai với An Noãn.

“Bang!”

Cửa đã bị đóng sầm lại.

……

Trong phòng truyền đến tiếng cười vui vẻ của An Noãn, An Kỳ Đông thực sự không muốn thừa nhận, câu nói kia làm cho trái tim ở l*иg ngực anh đập nhanh bất thường.

Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng anh giúp An Noãn rửa sạch thân thể.

Da thịt tinh tế mềm mịn, bộ ngực kiều mỹ, xương quai xanh tinh xảo, cánh hoa mị hoặc thần bí…

Thân thể con gái anh phát dục vô cùng tốt, những nơi phụ nữ cần có trên người cô đều xinh đẹp đầy đặn, là vưu vật mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể cự tuyệt…

Ấy vậy mà trên thân thể ấy lại phủ kín những ấn ký của anh, là do anh tạo nên, ấn ký của cuộc hoan ái quá độ…

Anh chợt cảm thấy đầu ngón tay có chút cảm giác ướt nóng trơn trượt.

Anh lại nhớ tới lúc giúp An Noãn rửa sạch nơi đó, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa moi móc trong hoa huyệt vì bị yêu thương quá độ mà sưng đỏ.

Anh nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c thuộc về mình chầm chậm chảy ra từ tiểu huyệt bị đυ. đến không khép lại được kia…cuồn cuộn từng dòng, hòa lẫn tơ máu và dâʍ ŧᏂủy̠…

Lúc ấy bởi vì rối loạn lại sốt ruột nên anh không nghĩ được nhiều, nhưng lúc này nghĩ lại...

An Kỳ Đông chỉ cảm thấy cổ họng khô khát, da mặt bất giác nóng lên, anh mạnh tay chà lau ngón trỏ và ngón giữa, như thể muốn lau đi xúc cảm kia.

Chỉ có điều anh không hề ngờ tới, xúc cảm kỳ dị tốt đẹp kia lại giống như giòi bọ cắn nuốt trong xương cốt, thậm chí trong đầu anh còn nhớ lại cảnh côn ŧᏂịŧ của mình cắm vào huyệt thịt trơn trượt chặt chẽ của cô…

“Bốp!” Một nắm đấm nện vào tường, tiếng cười trong phòng đột nhiên im bặt, An Kỳ Đông chật vật dời bước chân, xoay người đi xuống tầng.