Dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, dòng nước lạnh băng từ đỉnh đầu An Kỳ Đông trượt xuống, nhưng không cách nào làm anh bình tĩnh được.
Anh tức giận, giận chính chính mình không ngăn được dụ hoặc, càng giận mình có được kɧoáı ©ảʍ trước đây chưa từng có trong cuộc hoan ái cấm kỵ.
Tình thân giam cầm, huyết thống lại không thể thắng được du͙© vọиɠ…
Anh nhớ tới An Noãn cả người xanh tím giống như búp bê vải bị phá hỏng, trong lòng thắt lại. Chờ khi khôi phục lại lý trí, An Kỳ Đông mới nhận ra mình vừa ở trên người con gái làm gì.
Đây là lần đầu tiên của con bé.
Anh thống khổ nhắm mắt lại, huyệt thái dương lại bắt đầu đau, anh giơ tay lên xoa.
……
Ra khỏi phòng tắm, An Kỳ Đông trông thấy cô gái nhỏ trên giường đã mệt mỏi thϊếp đi, anh nhìn giường đệm hỗn loạn và dấu vết trên người An Noãn, bước chân thoáng dừng lại, cuối cùng cũng không rời đi, mà lại đi đến trước giường…
Dung nhan thanh lệ của người con gái trải qua lễ rửa tội giống như đoá hoa kiều diễm mê người…
Đầu mày anh chau lại, đưa tay sờ lên trán An Noãn.
Quả nhiên, nhiệt độ có chút không bình thường.
Hẳn là sốt rồi.
Con gái anh còn quá non nớt, không chịu nổi một trận mưa rền gió dữ như vậy…
Trong lòng anh gấp vô cùng, vội vàng tìm nhiệt kế đo cho An Noãn, may mắn là sốt nhẹ.
Lòng anh nhẹ đi, nhìn mái tóc An Noãn bị mồ hôi làm ướt nhẹp và cơ thể đầy dấu vết hỗn loạn, con ngươi anh trầm xuống, cuối cùng bế cô lên đi vào phòng tắm…
Rửa sạch xong, An Kỳ Đông ra ngoài mua thuốc cho An Noãn.
Trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, đèn đường trên phố chiếu sáng cả đêm dường như đã mệt, chập chờn lúc sáng lúc tối.
Sắc trời vẫn còn u ám, giống như tấm lưới nuốt chửng tất cả…
An Kỳ Đông châm điếu thuốc.
Khói thuốc theo khí quản xông vào phổi, đầu óc anh cũng từ từ bình tĩnh lại.
Sự tình phát triển đến bây giờ, đã không còn cơ hội cứu vãn, anh chỉ mong sai lầm đến đây sẽ kết thúc, không nên mắc thêm lỗi lầm nữa…
Vừa biết tâm tư An Noãn, anh hoảng loạn trốn tránh ba ngày, cũng chính trong ba ngày kia, An Kỳ Đông không nhịn được mà nghĩ, nếu lúc ấy bình tĩnh nói chuyện với An Noãn thì thật tốt, sự tình có lẽ sẽ không phát triển đến mức không thể cứu vãn như bây giờ, có lẽ còn có thể làm lại...
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của anh.Dập thuốc, trong lúc lơ đãng anh làm phỏng ngón tay, An Kỳ Đông lấy lại tinh thần, ném tàn thuốc vào thùng rác phía trước, xoay người đi đến tiệm thuốc cách đó không xa.
Nhân viên cửa hàng nhìn anh với ánh mắt kì lạ, anh mua một đống thuốc, nào là thuốc hạ sốt, thuốc mỡ, thuốc hoạt huyết ứ máu, còn có thuốc đặc trị vết thương bị rách… Và cả thuốc tránh thai.
Về đến nhà, An Kỳ Đông chọn ra vài vỉ thuốc để lên tủ đầu giường.
Vốn định đánh thức An Noãn, nhưng nhìn gương mặt yên bình của cô, trong lòng anh lại vô cớ áy náy…
An Noãn vẫn luôn như vậy, mỗi lần sốt hay không thoải mái cũng đều tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, không khóc nháo như những đứa trẻ khác.
Nhớ lúc cô còn nhỏ có lần từng sốt li bì hai ngày, ngày đó trong lúc khiêu vũ do kiệt sức mà cô té ngã, lúc này vợ anh mới phát hiện ra, sau đó vội vàng đưa cô đến bệnh viện.
Anh còn nhớ rõ ngày đó lúc vào bệnh viện, bác sĩ nóng nảy nghiêm khắc chỉ trích anh và vợ lơ là, anh biết đều do lỗi của bọn họ.
Nhưng làm anh không ngờ là, bé con An Noãn dùng bàn tay nho nhỏ cầm lấy ngón út anh, ngoan ngoãn yếu ớt nói: “Đừng tự trách mình nữa ba, Noãn Noãn không sao.”
Cảm giác nặng nề chẳng những không biến mất mà ngược lại còn tăng lên, An Kỳ Đông đi ra ban công ngoài phòng, giơ tay châm thêm một điếu thuốc…
Chọc cho người ta yêu thương rồi lại khiến người ta đau lòng, An Kỳ Đông vẫn luôn cho rằng An Noãn là như vậy.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, bé con ngoan ngoãn yếu đuối như vậy cũng sẽ có một mặt cố chấp điên cuồng thế kia, trong khoảng thời gian này mọi chuyện phát sinh đột ngột cơ hồ làm điên đảo nhận thức của anh.
Rít mạnh một hơi rồi lại thở ra, khuôn mặt anh tuấn bị làn khói trắng che đi không rõ biểu cảm, mãi đến khi bóng tối cuối cùng bị ánh mặt trời hoàn toàn xua tan, An Kỳ Đông mới trở lại phòng.
Nước uống thuốc đã lạnh, anh lại rót một ly để ở đầu giường, vừa định xoay người rời đi thì lại phát hiện An Noãn đã tỉnh lại từ lúc nào, con ngươi sáng ngời xinh đẹp giống như trước giờ vẫn vậy, nhưng cô lại im lìm không nói một lời nhìn anh…