An Noãn ôm chặt An Kỳ Đông, nhón chân ngửa đầu hôn lên nơi cô tha thiết mơ ước.
Cô cảm nhận được trong nháy mắt cơ bắp cả người anh căng chặt, thấy được anh bởi vì cực độ khϊếp sợ mà đồng tử thu nhỏ lại…
Cô ngậm lấy cánh môi dưới, vươn đầu lưỡi phác họa lại hình dáng cánh môi anh.
……
Cả người anh đột nhiên run lên, dùng sức đẩy An Noãn ra.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên.
An Noãn chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng rát đau đớn, còn mang theo cảm giác tê dại, giơ tay lau khóe miệng, cô cười như không:
“Baba, người đang sợ cái gì?”
Nét mặt An Kỳ Đông dần dần lạnh băng trầm xuống, An Noãn cười tỏ vẻ không sao cả.
Cô đã chờ rất lâu rồi, đã quá mệt mỏi, quá áp lực rồi… Cho nên, cô không muốn chờ đợi nữa.
An Noãn kéo khóa váy xuống.
Da thịt tuyết trắng theo đó lộ ra trong không khí, chiếc áσ ɭóŧ ren màu rượu đỏ tròn trịa ôm lấy nơi trắng nõn thật ngon miệng…
“An…”
“Đúng, con điên rồi!” An Noãn cắt ngang anh.
“Nhưng mà baba, con không muốn đợi nữa.”
Quần áo trượt xuống, thân mình ngây ngô kiều mỹ hoàn toàn hiện ra trước mắt An Kỳ Đông, anh thấy An Noãn đi về phía anh…
“Đủ rồi, con cút ngay cho ta!” Trong giọng nói An Kỳ Đông mang theo lửa giận cố kiềm nén.
Sự mềm lòng của anh càng cổ vũ An Noãn dây dưa với anh.
“An Noãn, hãy giữ chút tôn nghiêm cho mình.” An Kỳ Đông xoay người, không nhìn cô, ý định rời đi.
Nụ cười trên mặt An Noãn cứng đờ, ngực cô truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ, nhưng rất nhanh, cô lại cười giả bộ không sao.
Cô thừa dịp An Kỳ Đông xoay người, nhanh chóng đi đến phía sau anh, đôi tay vòng lấy eo anh, nhón chân hôn lên sau cổ anh.
An Kỳ Đông hít không khí một tiếng, xoay người lại, đôi tay bắt lấy vai An Noãn đẩy ra sau… Nhưng lại càng cảm thấy kinh ngạc vì lực độ của cánh tay ôm ngang hông.
An Noãn ôm chặt lấy An Kỳ Đông, áσ ɭóŧ đã bị cô cởi ra từ sớm, nơi tròn trịa mềm mại bị đè trước ngực anh nhìn không ra hình dạng, An Noãn lại hôn lên môi anh lần nữa.
Liếʍ láp… Gặm cắn…
Dường như có chút tức giận.
An Kỳ Đông là một người đàn ông bình thường, thân thể trẻ trung mềm mại dán sát vào người anh như thế, anh không phải không có cảm giác khác, nhưng anh không thể, anh là cha của An Noãn.
Dù thân thể có tuyệt đẹp cỡ nào, cũng không đến mức khiến anh đói bụng ăn quàng.
Nghĩ thế, An Kỳ Đông tăng thêm lực đạo trong tay, trong lúc giằng co vô tình chạm trúng nơi tròn trịa mềm mại đó, lại giống như bị điện giật thu tay lại.
An Noãn biết, cô biết nhất định An Kỳ Đông sẽ trốn.
Nhưng anh càng trốn, cô liền càng không kiêng nể gì…
An Noãn đã xem thường sự tự chủ của anh, cô có thể cảm giác được cơ thể anh biến hóa, nhưng anh vẫn cự tuyệt như cũ…
Không, cô không cần anh cự tuyệt…
Cô muốn anh, muốn baba và cô cùng nhau trầm luân…
Bàn tay cô tiến vào quần áo anh, vuốt lên sống lưng sau eo của người đàn ông.
An Kỳ Đông cảm thấy sau lưng anh đột nhiên có chút tê dại, anh mất đi kiên nhẫn, vung tay lên, lại là một cái tát giòn giã vang dội…
An Noãn cứng đờ người, dấu tay vừa nãy còn chưa kịp tan hết đã chồng lên dấu mới.
Đau quá…
Cô đau đến mức nước mắt nhanh chóng tràn ra…
Tay phải An Kỳ Đông tê dại âm ỷ, anh nhắm mắt, không muốn nhìn xem An Noãn, mạnh mẽ kéo ra bàn tay đặt sau lưng anh của An Noãn.
An Noãn hơi cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, chỉ có thể nghe được âm thanh như là nói mê, yếu ớt, thật rõ ràng…
“Baba, con đau quá…”
Trong lòng An Kỳ Đông xiết lại, anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của An Noãn còn hơi sưng lên, trong lòng vô cùng phức tạp…
“Baba…” Giữa hai cánh môi An Noãn cứ lặp lại hai tiếng này, nhu hòa quyến luyến…
Lại đưa tay ôm lấy anh lần nữa, ngửa đầu ngây ngô ngậm lấy yết hầu anh, đầu lưỡi đảo quanh… Trước ngực cọ sát với ngực An Kỳ Đông.
An Kỳ Đông chỉ cảm thấy chỗ cổ anh từng trận ướt nóng, thân thể hương mềm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi một giác quan trên cơ thể anh mãnh liệt.
Trong nháy mắt đầu óc anh trống rỗng, hệt như kẻ đứng bên vách núi không còn đường lui, sợi dây thần kinh căng chặt như dây đàn.
An Noãn thừa dịp khi An Kỳ Đông buông lỏng, như đã luyện tập cả trăm lần, cô thuần thục cởi bỏ dây nịt quanh hông anh.
“Cạch.”
Bàn tay non nớt kéo xuống khóa quần của anh, vừa run rẩy lại kiên định tiến vào…