Ba Của Tôi

Chương 22: Con muốn ba

Thanh âm An Noãn đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh khiến sống lưng An Kỳ Đông lạnh ngắt.

Anh xoay người, liền thấy An Noãn ngồi trên giường. Đôi ngươi trong sáng của cô gái nhỏ làm sao giống như vừa mới tỉnh ngủ, mắt hạnh hơi cong, bộ dáng giống như đang cười, nhưng ngữ khí lại không có chút ý cười nào.

An Kỳ Đông chỉ cảm thấy toàn bộ huyệt thái dương đều đột nhiên đau đớn, tất cả cảm xúc phức tạp trong lòng trong phút chốc toàn bộ hóa thành phẫn nộ cùng thất vọng, hắn cơ hồ muốn khắc chế không được tính tình của mình.

Anh cố nén cơn thịnh nộ của mình và hỏi: “An Noãn, con có biết những gì con đang làm?"

An Kỳ Đông rất ít khi gọi tên đầy đủ của An Noãn, An Noãn lớn như vậy, An Kỳ Đông hầu như chưa bao giờ nổi giận với cô, anh vẫn coi An Noãn như một tiểu công chúa nuông chiều.

"ừm, biết không, baba." An Noãn nhẹ nhàng nói.

An Kỳ Đông nghe thấy tiếng "baba" này, trái tim anh đột nhiên run lên, trước kia anh nghe thấy An Noãn mềm mại mềm mại gọi "ba ba", trái tim anh đều đặc biệt mềm nhũn, hận không thể đem tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới đưa đến tay cô.

Nhưng bây giờ, sau khi đọc cuốn nhật ký đó, An Kỳ Đông cảm thấy bây giờ anh quả thực không thể nhìn thẳng vào từ này.

Anh nghe thấy An Noãn dừng một chút, nụ cười ấm áp nhưng mạnh mẽ: "ba ơi, con thích ba... con thích ba rất nhiều”

“An Noãn, con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu!”

"Con đã trưởng thành... con biết con muốn gì, con muốn ba, em muốn anh... ba..." An Noãn chân trần từ trên giường đi xuống, ánh mắt tràn ngập tình yêu và sự điên rồ, cô muốn đưa tay ra ôm lấy ba mình.

An Kỳ Đông nhìn sự điên cuồng và si luyến trong đôi mắt An Noãn, trong lúc nhất thời lại ngây ngẩn cả người, chờ phản ứng lại, thân thể cô gái mềm mại đã dán sát lại, hương thơm của thiếu nữ quẩn quanh chóp mũi anh...

Đầu ngón tay An Kỳ Đông run rẩy, mạnh mẽ đẩy An Noãn ra, tức giận: "Con điên rồi sao?!"

An Noãn bị đẩy lui về phía sau, mu bàn chân đập vào góc giường cứng rắn bằng gỗ, đau đớn thấu xương thấu xương trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, bao gồm cả trái tim...đau quá...

Nhưng cô không quan tâm chỗ bị thương của mình thế nào, cô nhìn chằm chằm An Kỳ Đông, nhìn vẻ mặt qAn Kỳ Đông phẫn nộ cùng không thể tin được, cô tỏ vẻ không sao cả, cười cười...

"Ba ba, ba nhất định sẽ yêu con..."

An Noãn lại tiến lên, nắm chặt tay An Kỳ Đông, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy bàn tay cứng rắn của người đàn ông, ngữ khí An Noãn kiên định, trong ánh mắt tất cả đều là một mình An Kỳ Đông, chuyên chú mà cố chấp...

An Kỳ Đông dùng tay kia muốn kéo An Noãn ra, nhưng An Noãn tựa hồ dùng hết toàn lực, hung hăng giữ chặt lấy anh.

Kỳ thật nếu anh dùng sức hơn thì có thể tách An Noãn ra, nhưng có lẽ là trong tiềm thức, anh cảm thấy An Noãn sẽ bị thương...

An Noãn dường như cũng biết An Kỳ Đông thương tiếc cô, vui vẻ mỉm cười...