Không biết trùng hợp thế nào mà lại vừa nhận được tin nhắn.
Giang Chi: [Chúc ngủ ngon.]
Thật là, không hợp lẽ thường.
Cô cảm thấy mấy ngón tay đang cầm điện thoại của mình, đều bị bỏng lên một chút.
Đường Chi trốn tránh vấn đề thứ nhất, chần chừ trả lời câu hỏi thứ hai: "... Cũng có nhắn."
Tất cả đều là cô gửi mấy câu chúc ngủ ngon, rồi mấy câu lảm nhảm xàm xí kiểu như "Lại là một ngày nữa nhớ anh", "Vui quá đi, qua mấy ngày nữa là lại có thể gặp được anh rồi", bình thường thì anh sẽ không nhắn lại.
Tối qua với cả tối nay cô đều không nhắn tin cho anh nữa.
Thật không ngờ...
Tần Miểu vẫn kiên nhẫn miệt mài hỏi lại lần nữa: "Hôm nay anh Chi không gửi tin nhắn cho cậu sao?"
Đường Chi chột dạ nhấn nút tắt màn hình điện thoại đi: "Không có... đâu?"
Cô không có nhìn thấy!
Tần Miểu ném mặt nạ vào thùng rác, không thấy biểu tình chột dạ của cô, chỉ quay lại thúc giục cô: "Mau xem xem!"
Nói xong liền hào hứng bừng bừng, ngồi xuống bên cạnh Đường Chi, chờ cô nhấn nút mở màn hình điện thoại.
Đường Chi lỡ leo lên lưng cọp rồi, nhất thời khó mà xuống được.
Trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của Tần Miểu, Đường Chi coi cái chết như không mà nhập mật mã, mở điện thoại di động ra.
Màn hình điện thoại di động vừa mở ra, đập vào mắt chính là tin nhắn "Chúc ngủ ngon" của Giang Chi.
Tần Miểu cả kinh thét chói tai một tiếng: "Á đù! Đậu móa!"
"Chúc ngủ ngon! Ảnh vậy mà lại nói chúc ngủ ngon với cậu!"
Đường Chi nhếch khóe môi lên, cười: "Ha ha ha."
Tần Miểu chọc cô: "Mau nhắn lại đi."
"Nhắn lại cái gì?" Đường Chi không biết phải làm sao.
Tần Miểu nhìn thấy trong khung chat, những lời nói sến súa mà cô đã nói với Giang Chi lúc trước, "chậc" một cái: "Từng diễn qua rồi đó. Việc này mà còn cần đến tớ phải dạy cậu nữa à?"
Đường Chi: "..."
Trả lời... Trả lời cái búa ấy!
Cô mới không thèm trả lời lại đâu!
Cô dứt khoát mở album ảnh ra để chỉnh sửa ảnh, là mấy ảnh hôm nay chụp được không đẹp hay sao? Hay là chức năng chỉnh sửa hình ảnh của APP không đủ cường đại?
Lụm đủ hình cho đủ bộ ảnh lưới chín tấm rồi phát lên trang cá nhân, khoe khoang một chút tình bạn với chị em tốt của mình thường ngày trải qua như nào, lại chẳng thoải mái hơn nhiều so với việc lựa ý hùa theo thứ tình cảm không sao hiểu nổi của tên đàn ông chó chết kia hay sao?!
Mùa thu, vào lúc chập tối, gió lớn.
Trên sân thượng, ánh sáng của điện thoại di động chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của Giang Chi.
Đã qua ba mươi phút kể từ khi anh gửi tin nhắn, phía Đường Chi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Mẹ Giang - Triệu Vân Tịch - bưng đĩa hoa quả vừa mới bổ xong, đi tới: "Mẹ vừa mới gọt xong, con có ăn không?"
"Con không ăn."
Triệu Vân Tịch dứt khoát ôm mâm trái cây vào trong lòng, tự mình cầm một cây tăm nhỏ chọc miếng trái cây ăn: "Làm gì thế? Tối muộn rồi còn không ngủ, đứng ở đây chuẩn bị làm nhà thơ đấy hả?"
"Này, ngày mai mẹ tự mình hẹn Chi Chi đi chơi, con cũng không có ý kiến gì chứ."
Giang Chi cúi đầu, thường xuyên xác nhận xem trên điện thoại của mình có nhận được tin nhắn mới hay không.
"Con thì có thể có ý kiến gì được chứ."
"Con đừng lạnh lùng như vậy mà. Mẹ con ta tâm sự chút đi." Triệu Vân Tịch ngồi xuống bên cạnh anh, thăm dò nói: "Kỳ này các con ghi hình rất không tồi mà? Cuối cùng còn có một cảnh hôn nữa?"
Giang Chi thản nhiên đáp một tiếng "Vâng".
Lúc này màn hình điện thoại di động của anh rốt cuộc cũng có chút thay đổi, ảnh đại diện chú hề phiên bản dễ thương kia không trả lời anh, thế nhưng lại xuất hiện trong mục news feed.
Anh nhấn vào mục news feed, vừa vặn nhìn thấy bộ ảnh lưới chín tấm mà Đường Chi vừa mới đăng.
Chi Chi đại ma vương: [Ảnh x 9]
Tất cả đều là những bức ảnh mới mà cô chụp được trong hôm nay, cà phê và món tráng miệng, vị trí trung tâm là ảnh tự sướиɠ của cô và chị em tốt của mình.
Trong ảnh, có vẻ như tâm trạng của cô rất tốt, cười rất ngọt ngào.
Khóe miệng của cô cũng tan thành một nụ cười nhàn nhạt.
Đồ bịp bợm.
Không trả lời lại tin nhắn của anh, vậy mà lại cập nhật trạng thái lên trang cá nhân ngay được.
Thẳng đến khi Triệu Vân Tịch gọi đến tiếng thứ hai: "Con xem cái gì mà nhìn mê muội như vậy, mẹ đang nói chuyện với con đấy, có nghe thấy không!"
Giang Chi cất điện thoại đi, chậm rãi đứng lên: "Ngày mai mẹ không hẹn được cô ấy đâu."
Triệu Vân Tịch sửng sốt: "Sao thế?"
Giang Chi đứng dậy chuẩn bị xuống lầu: "Cô ấy đang đi chơi ở thành phố Nam với bạn."
Mi tâm của Triệu Vân Tịch nhảy dựng lên, miệng cũng quên cả nhai trái cây.
Gì vậy chứ?
Từ lúc Giang Chi trở về đã liên lạc với Chi Chi rồi sao? Làm sao lại biết được Chi Chi đang đi chơi ở thành phố Nam?
Từ khi nào mà Giang Chi lại biết được đường đi nước bước của Chi Chi rõ như lòng bàn tay rồi.
Thời gian hai ngày thoáng cái đã trôi qua, Đường Chi cùng Tần Miểu một đường dạo chơi đến thành phố Lạc, dạo phố một ngày, lại mua thêm không ít quần áo, cuối cùng sẽ nghênh đón tập thứ năm của "We are in love", mặc cho Đường Chi muốn trì hoãn như thế nào đi nữa, sau bữa cơm tối cũng phải chạy tới địa điểm ghi hình mà tổ làm chương trình đã nhắn.
Gặp lại Giang Chi, Đường Chi vẫn giả vờ bình thản chào hỏi anh.
Hai ngày bình tĩnh, cô quyết định vẫn học theo anh, lấy bất biến ứng vạn biến.
Dù sao cũng chỉ còn có hai kỳ cuối cùng nữa thôi.
Qua tuần này, họ sẽ chia tay.
Trong tuần này, còn có hai ngày không cần gặp mặt Giang Chi, tính toán đầy đủ cũng chỉ ở chung có bốn ngày.
Sẽ trôi qua nhanh thôi!
"Bạn trai."
Cô lại vui vẻ hớn hở chạy đến bên cạnh anh một lần nữa, chớp mắt với anh: "Mấy ngày nay có nhớ em không?"
Mấy nhân viên công tác nghe thấy, đều nhịn không được mà lén lút che miệng cười.
Cảm thấy đôi này thật là ngọt ngào mà.
Tình yêu cực kỳ cuồng nhiệt.
Được phát kẹo ngay tại hiện trường, thật sự sắp gặm kẹo đến phát điên luôn rồi.
Giang Chi đứng bên cạnh cô, cả người giống như được khảm trong ánh sáng, nghe vậy hơi rũ mắt, giọng nói bình thản hỏi cô: "Mấy ngày nay đi chơi có vui không?"
Tất nhiên rồi, vui muốn chết.
Đường Chi theo lẽ đương nhiên mà gật gật đầu, theo thao tác thường lệ mà bổ sung: "Không có anh ở bên cạnh em, rất vui."
Lời này giống như là đang nói vào trong lòng anh.
Giang Chi thấp giọng cười nhạt, nụ cười sạch sẽ ôn hòa.
Đường Chi bị bộ dáng cười rộ lên của anh làm cho ngây ra một lúc, luôn cảm thấy sự việc không nên phát triển như vậy.
Hai người cùng nhau lấy thẻ phòng lên lầu, rửa mặt đánh răng như thường lệ xong, Đường Chi phát hiện Giang Chi thế nhưng! Hiếm khi không có trải đệm trên nền nhà!
Anh đang ngồi ở trước bàn, dù bận nhưng vẫn thong dong mà sắp xếp hành lý của mình!
Trái tim của cô đập thình thịch, lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
Quả nhiên cô nghĩ không sai, có một nụ hôn, sẽ có một cái giường, cùng với càng nhiều...
Giang Chi cảm nhận được cô dừng chân bên cửa phòng vệ sinh một lúc lâu không nhúc nhích, quay mặt lại, thấy tóc cô ướt sũng, người đàn ông ấy khẽ nhíu mày: "Mau đi sấy tóc đi."
Đường Chi giống như là tên trộm mèo bị bắt tại trận, vội vàng trốn vào nhà vệ sinh, luống cuống tay chân đi lấy máy sấy tóc, những suy nghĩ 18+ đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia lại lần nữa ùa tới, nhét đầy ắp vào đầu.
Bây giờ cô có được tính là đang chủ động quyến rũ hay không?
Kỳ cọ thân mình cho thật sạch sẽ, đưa lên giường, dựa vào hình tượng một người cuồng nhiệt yêu thích thân phận của anh, dường như cũng không có lý do gì để từ chối loại chuyện 18+ này nha.
Máy sấy tóc thổi ù ù một trận.
Đường Chi đội một cái đầu bị gió nóng thổi đến nóng hổi, vô cùng lo sợ mà chui vào trong chăn.
Mang theo chút tư tâm, cô nhắm mắt lại, một mình chiếm cứ chiếc giường lớn, cố ý dang cả tay chân ra, bá đạo lại chuyên quyền, không một tiếng động biểu đạt rằng chiếc giường này đã không thể nào tiếp nhận thêm một người khác được nữa.
Có lẽ là do mắt đã nhắm lại, cảm giác đến từ những giác quan còn lại đều trở nên rõ ràng.
Cô cảm thấy như thể anh đã đứng dậy khỏi ghế.
Khẽ tiến lên hai bước, bước chân dừng trên thảm lông của khách sạn, nhẹ như lông vũ.
Sau đó, tầm mắt của anh dường như rơi vào trên người cô, giống như đang bình phẩm, hoặc là đang đánh giá.
Ý nghĩ như vậy làm cho vành tai của Đường Chi không tự chủ được mà đỏ lên, toàn thân căng thẳng, hồi hộp muốn chết.
Ngay sau đó, tiếng bước chân dường như rõ ràng hơn một chút —— Điều này báo hiệu, Giang Chi đã cách cô gần hơn một chút.
Ngay sau đó, cô cảm thấy một cách rõ ràng, giường đã lún xuống một cái.
Không phải chứ, anh sẽ không phải là, muốn lên giường đấy chứ?!
Cô hồi hộp đến mức mũi chân đều căng thẳng, hai tay túm lấy chăn, nội tâm đang điên cuồng giao chiến.
Một con ác quỷ nhỏ nói, bộ dạng của Giang Chi vừa đẹp trai lại vừa hấp dẫn, làm nam chính khẳng định năng lực ấy ấy cũng rất không tồi, làm bạn giường cũng rất đáng giá.
Một bé thiên thần nhỏ khác nói, dù sao cũng vẫn là mối quan hệ sắp chia tay, vì sao phải dính dáng đến nhiều chuyện không nên dính vào như vậy.
Thiên thần và ác quỷ giống như hai cái máy đọc lại, ong ong kêu loạn trong đầu cô, cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng ý nghĩ được bước nào hay bước đó, một đấm hạ gục ác quỷ nhỏ đầy đầu suy nghĩ 18+ kia, Đường Chi mạnh mẽ mở mắt ra, ý đồ cự tuyệt anh:
"Giang Chi, em..."
Cũng cùng lúc đó, trên giường nhẹ đi.
Giang Chi vì một tiếng nói của cô, dừng động tác ấy lại.
"Hử?"
Đường Chi mê mang chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô nhìn đệm giường trong tay anh, không có tiền đồ gì mà đỏ mặt.
Thì ra vừa rồi giường bị lún xuống một cái là bởi vì cái đệm giường.
Con người lý trí nhỏ trong lòng vẫy cờ lớn "Phụt" một cái liền cười ra thành tiếng.
Giống như đang nói…
Hoang tưởng quá nhiều là bệnh, phải điều trị.
Thấy cô một lúc lâu không mở miệng, Giang Chi nhướng mày: "Sao thế?"
Đường Chi lúng túng đến mức ngón chân đều đã quặp lấy khăn trải giường, lúc này tâm tư gì cũng vứt đi hết, thân thể thẳng tắp ngửa ra sau: "Không có gì, chỉ là em muốn nhìn xem anh có ở trong phòng hay không thôi, dù sao thì một mình em cũng thấy hơi sợ mà."
Anh nhìn cô kéo chăn lên đắp qua đỉnh đầu một lần nữa, lộ ra một đôi chân nhỏ bé trắng nõn đang cuộn lại, có loại cảm giác chỉ lo phần đầu mà không lo đằng đuôi, thấp giọng bật cười.
"Muốn tôi ngủ cùng với em à?"
"..."
Không thèm đấy, có được không!!!
Đường Chi không để ý tới anh.
Giây tiếp theo, cảm giác giường lại lún xuống.
Lúc này cảm giác đệm giường bị lún xuống so với vừa rồi còn cường liệt hơn rất nhiều.
Đường Chi ở trong chăn, nhất thời cũng không dám thở mạnh ra một cái, cũng may đầu óc xoay chuyển rất nhanh, bắt đầu tự hủy hình tượng mà giả vờ ngáy.
May mắn thay, một tuần sau sẽ chia tay cái người mà không bao giờ còn gặp lại ấy.
Nếu không, cô thực sự sẽ phải đăng xuất khỏi hành tinh xinh đẹp này mất!
Giang Chi nhìn bộ dạng co đầu rụt cổ của cô, cười một lát, vươn tay kéo đoạn chăn mà cô che kín trên đầu kia xuống: "Đừng che kín đầu."
Đường Chi liều mạng nắm lấy miếng vải che đi sự xấu hổ này, đáng tiếc rằng sức lực của cô không thể địch lại anh, rất nhanh đã bị anh lôi từ trong chăn ra rồi.
Bởi vì bịt kín trong chăn một lúc, một khuôn mặt nhỏ nhắn bị che đến đỏ bừng, tóc rối tung, giống như một con sư tử nhỏ nhát gan, không có nanh vuốt.
Giang Chi nhịn không được, bật cười:"Em trốn cái gì?"
Trái tim của Đường Chi thấp thỏm đập loạn, trong lòng nói "Thì em trốn anh đó".
Nhưng vừa rồi cô đã giả bộ rồi, lúc này đành phải dùng sức ngáy, để anh tự thấy mất mặt.
Giang Chi thay cô dém lại góc chăn.
Ánh đèn lập lòe dừng lại trên khuôn mặt của cô, là ánh sáng do động tác của anh thỉnh thoảng lại che khuất lại để lộ ra.
Rõ ràng đây là một đoạn tiết mục vô cùng dịu dàng tình cảm.
Đặt vào trong bối cảnh của một bộ phim truyền hình thì chính là sự khởi đầu của việc động lòng.
Đường Chi nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng rơi lệ.
Để diễn nốt vở kịch, cô bắt buộc phải tiếp tục ép mình ngáy.
——Hình tượng thục nữ triệt để bị nghiền nát tan tành.
May thay, Giang Chi không phải là nam thần mà cô thật sự động lòng, nếu không thì lúc này cô có thể thật sự muốn khóc lên thành tiếng.
Đợi đến khi làm xong tất cả, tiếng ngáy giả vờ của cô cũng nhỏ đi rất nhiều, Giang Chi không trêu chọc cô nữa, đứng dậy trải giường lần nữa rồi đi rửa mặt đánh răng.
Trước khi anh đi vào nhà vệ sinh, chú ý đến việc cô còn phải ngủ, bèn tắt đèn đầu giường cho cô.
Nương theo tiếng ngáy làm cho người ta bi thương, Đường Chi mơ hồ nghe thấy giọng nói khe khẽ của anh: "Chúc ngủ ngon."
...
Phản ứng về màn livestream trực tiếp của kỳ thứ tư rất tốt.
Mặc dù các khách mời không làm nhiều nhiệm vụ nhưng sự tương tác ngày càng ngọt ngào, làm cho vô số khán giả trước màn hình cảm thấy vui vẻ gấp bội.
Vì vậy, trong kỳ này, tổ đạo diễn cũng chuẩn bị thử một chút, thiên về việc làm một chương trình giải trí theo khuôn mẫu tình yêu bình thường.
Thành phố Lạc là thành phố dành cho những con người có tâm hồn bay bổng yêu thích văn nghệ, tất cả hoạt động trong hôm nay, cũng sẽ đều được sắp xếp theo chiều hướng hẹn hò.
Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, đạo diễn đã triệu tập ba cặp khách mời đứng chung lại với nhau.
"Nào, mọi người chụp một tấm ảnh chung trước đi."
Cái này là để làm tấm áp phích chuyên dụng dùng để tuyên truyền cho trang web đăng tải video.
Đường Chi đứng ở bên cạnh Giang Chi luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Họ... dựa vào quá gần rồi.
Đường Chi len lút nhích sang bên cạnh một bước.
Cô cho rằng mình đã làm rất hoàn mỹ, không ai phát hiện ra, nhưng Giang Chi cũng đi theo cô, di chuyển theo cùng một hướng.
Đường Chi: "..."
Lần này, khoảng cách giữa bọn họ còn rút ngắn thêm một chút.
Cô không cam lòng lại bước ra ngoài một bước.
Giang Chi lại đi theo.
Lúc này cô lập tức giương mắt nhìn anh, im lặng biểu đạt sự bất mãn.
Người đàn ông ấy mỉm cười: "Dịch chuyển cái gì? Trốn tôi à?"
Bị anh chọc đúng vào tâm sự của mình như vậy, cô lại cảm thấy rất mất mặt, dùng giọng điệu giận dữ trả lời anh: "Còn lâu nhé."
"Em chỉ là cảm thấy nhiều người nên không khí có chút ngột ngạt thôi mà."
"Ừm." Giang Chi lẳng lặng nghe cô biên soạn lời thoại, nương theo lời cô nói: "Tôi cũng vậy."
Đường Chi: "..."
A a!
Giận rồi đấy!
Cô dứt khoát bước sang một bước lớn.
Lần này Giang Chi không đi theo nữa.
Cái đuôi nhỏ của Đường Chi trong nháy mắt lại muốn vểnh lên trời, cô lại tiếp tục bước ra một bước lớn hơn nữa.
Lần này, cô đã đứng vào trong đám nhân viên công tác.
Phương Minh Lượng đứng bên cạnh cô che mặt, không đành lòng lên tiếng: "Cô nhích nhích vào trong chút đi, lại đi sang bên cạnh nữa là ra khỏi ống kính luôn rồi! Ai không biết lại tưởng rằng tôi với cô là một cặp đấy!"