Đường Chi bất đắc dĩ mà quay trở lại đứng bên cạnh Giang Chi.
Nguời đàn ông lẳng lặng đứng nhìn cô, vừa mỉm cười vừa nói đỡ cho cô: “Hiện tại đứng ở bên này không chật chội nữa.”
Đường Chi luôn cảm thấy anh đang trào phúng cô — cho dù lời anh nói chỉ là câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong lời nói không hề có chút tình cảm nào, chỉ là một câu trần thuật rất bình thường.
Cô dẩu miệng đáp đúng thế, đứng ở bên cạnh anh.
Hai người làm ra động tĩnh không nhỏ, tất nhiên là khiến những khách mời khác chú ý tới.
Hành động khác thường của Đường Chi cũng làm cho Nhan Vô Ưu cười trêu ghẹo: “Sao vậy? Tối hôm qua hai người cãi nhau hả?”
Vừa nghe thấy có chuyện để hóng, mọi người đều sôi nổi quay sang nhìn.
“Không phải.”
Đường Chi có chút ngượng ngùng, cô vốn không muốn gây sự chú ý, chỉ là theo bản năng muốn tránh né Giang Chi thôi.
Cô trộm liếc mắt nhìn Giang Chi một cái, người này còn không biết xấu hổ vẫn cười được.
Nhan Vô Ưu vỗ vai cô, nhỏ giọng an ủi cô: “Cặp tình nhân nào mà chẳng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, nếu Giang Chi làm gì đó chọc cho em tức giận, cứ nói với chị, chị đi xả giận giúp em cho.”
Đường Chi càng quẫn bách hơn, đỏ mặt nói thật sự không phải.
Cô do dự nửa ngày, không dám phát ngôn bừa bãi như lúc trước, chỉ có thể ngượng ngùng buông tay nói cảm ơn chị Vô Ưu.
Giang Chi vẫn còn đang tâm bình khí hòa mà dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người, Đường Chi vừa mới cách xa ra được một chút, quay đầu nhìn lại đã thấy khoảng cách giữa hai người lại dán sát vào nhau cứ như là một cặp tình nhân ngọt ngào.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Giang Chi, người đàn ông kia đang mỉm cười.
Diện mạo quá mức ưu tú, từ mi mắt sống mũi xương cằm hầu kết, không có chỗ nào không toát lên vẻ đẹp trai, nhưng mà cô nhìn chỗ nào cũng thấy không vừa mắt, buồn bực mà dẫm nhẹ lên chân anh một cái, coi như là trừng phạt cho việc anh đã làm cô mất mặt.
Giang Chi tiếp lời Nhan Vô Ưu nói: “Tôi có chọc em chỗ nào đâu, sao hôm nay lại tức giận như vậy?”
Đường Chi thầm nhủ anh làm cái gì cũng là chọc em hết.
Nhưng lúc này cô không thể nói như thế được, chỉ có thể tìm lý do mù quáng: “Sáng hôm nay anh dậy sớm làm ồn đến em!”
Lời này chỉ là gây rối vô cớ, sang nay lúc anh thức dậy cô không biết gì hết, đợi đến khi cô tỉnh dậy thì anh đã dọn dẹp xong hết đồ đạc rồi.
Thật ra Đường Chi rất chột dạ.
Giang Chi mím môi, nhạt giọng nói: “Vậy dẫm tôi một cái như thế đã hết giận chưa?”
Cô quay đầu đi không nhìn anh, chỉ “Hừ” mạnh một tiếng, để bày tỏ bản thân mình vẫn rất bất mãn.
Cuộc trò chuyện của hai người đã bị Hạ Thu Thu đứng bên cạnh nghe thấy hết, làm cho Hạ Thu Thu cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Người khác có thể không biết, nhưng làm khách mời cùng đi quay chương trình với bọn họ có thể dễ dàng nhận ra được.
Tình cảm của Giang Chi và Đường Chi càng ngày càng tốt hơn, chuyện này vừa nhìn đã có thể thấy.
Lúc mới bắt đầu ghi hình kỳ thứ nhất, trong ánh mắt của Giang Chi lúc nhìn về phía Đường Chi chỉ có sự chán ghét.
Nhưng hiện tại, anh đã chiều chuộng Đường Chi đến mức không có điểm cuối.
Hạ Thu Thu thử tưởng tượng ra bản thân mình và thầy Phó, nếu cô ta dám làm giống như là Đường Chi, vậy thầy Phó nhất định sẽ đạp cô ta.
Thầy Phó chiều chuộng cô ta, là ở trong phạm vi mà anh ta cho rằng có thể chiều chuộng được, chỉ có anh ta cho cô, chứ cô không được phép đòi hỏi.
Mà phương pháp chiều chuộng của Giang Chi đối với Đường Chi hoàn toàn khác.
— đó là tôn trọng toàn bộ những hành vi kỳ quái làm loạn của Đường Chi, chiều chuộng đến vô hạn.
Mẹ kiếp, vừa mới so sánh như thế, cô ta đã cảm thấy thầy Phó giống như là trai đểu!
Chụp ảnh chung xong, tổ tiết mục đến đưa nhiệm vụ hôm nay cho mọi người.
Đồ gốm sứ ở thành phố Lạc rất nổi tiếng, hôm nay bọn họ cần đi khám phá thành phố của gốm sứ này, sau đó cùng nhau tự làm ra đồ gốm tình yêu.
Đương nhiên tổ tiết mục sẽ không để cho các khách mời dễ dàng như thế, nhiệm vụ đầu tiên lại là nhiệm vụ ao bùn ngàn người ghét bỏ.
Có điều theo như lời nói của đạo diễn, ao bùn kia không phải là ao bùn, mà là nơi để kiểm nghiệm tình yêu của mọi người.
Lúc này chương trình cũng đã bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Vừa nghe thấy đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ lần này, các khán giả đã không thể ngồi yên được, sôi nổi mắng —
[Ha hả, Đường Chi nhất định sẽ không chịu xuống ao bùn. Tôi nhớ rõ lúc trước cô ta ngại bẩn cho nên mới kéo theo anh Chi cùng bị thua đấy!]
[Tổ đạo diễn bị điên rồi! Rõ ràng biết Đường Chi ngại bẩn mà còn muốn đưa ra nhiệm vụ này, như vậy không phải là đang làm khó Giang Chi sao!]
[Lại phải nhìn thấy anh Chi của tôi chịu khổ! Tức giận!]
Tuy fan của Đường Chi và fan CP muốn phản bác lại, nhưng trong kỳ thứ nhất, Đường Chi xác thật đã có “tiền án” ghét bỏ nhiệm vụ ao bùn vì nó quá bẩn, cho nên nhất thời không thể phản bác được, chỉ có thể xấu hổ tìm đề tài khác để bình luận, tránh cho cả màn hình chỉ toàn là bình luận mắng mỏ của fan Giang Chi.
Ở trên thẻ nhiệm vụ của mỗi tổ đều có một mẫu hoa văn.
“Mọi người cần phải tìm được khuôn khắc giống hoa văn trên thẻ nhiệm vụ của mình ở trong ao bùn này, tìm được mới có thể đi đến chỗ làm gốm, chế tạo ra đồ gốm của mọi người!”
[Thật bất lực, đây là cái nhiệm vụ cấp địa ngục gì vậy.]
[Haiz, may mà hiện tại thời tiết không còn nóng nữa, lại đau lòng cho anh Chi nhà tôi!]
[Đừng nói như vậy mà, hiện tại Chi Chi khá tốt, đã có rất nhiều thay đổi, cô ấy chắc chắn sẽ đi xuống.]
[Đúng thế, người có học ba ngày chưa gặp phải nhìn người bằng con mắt khác(1), hiện tại Chi Chi cũng không làm chuyện gì kéo chân người khác đúng không? Muốn làm mọi người ghét cô ấy cũng không thể làm như thế được. Nếu muốn mắng thì chờ đến lúc cô ấy làm ra hành động náo loạn cũng không muộn, bây giờ đã đi mắng người ta, không nên đâu!]
Mẫu hoa văn mà Đường Chi và Giang Chi lấy được là một đóa hoa hồng đang nở rộ.
Trong lòng cô có tâm sự, chỉ muốn nhanh chóng cùng Giang Chi hoàn thành nhiệm vụ này, không cần phải diễn kịch với Giang Chi, trở về khách sạn nằm lười.
“Giang Chi, anh nghĩ chúng ta…”
Thật là trùng hợp.
Cô vừa quay người lại, chóp mũi cọ qua cằm anh.
Chỉ khẽ chạm vào đã mang đến cảm giác rung động như điện giật, làm cho cả hai người đều sửng sốt.
Đường Chi trừng to mắt, lúc trước chưa từng nghĩ đến việc như vậy sẽ xảy ra.
Đối với nhiệm vụ mà tổ tiết mục đưa ra, Giang Chi thật ra cũng không để ý lắm, anh vẫn đứng bên cạnh cô, nhưng không đứng quá gần.
Còn hiện tại rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ đã ngắn đi rất nhiều.
Thậm chí bởi vì nhường cho cô cầm thẻ nhiệm vụ, Giang Chi còn phải hơi khom lưng xuống, cho nên mới xảy ra cảnh xấu hổ như vừa rồi.
Đường Chi đứng hình, nhất thời quên mất chuyện muốn nói.
Ở giữa cô và anh, hình như có cái gì đó dần trở nên không giống như lúc trước.
Đôi mắt của cô trong veo, sợ hãi chớp chớp vài cái.
Ngay cả hô hấp của Giang Chi cũng ngưng trệ lại, tư duy nhạy bén từ trước đến nay của anh trở nên chậm chạp.
Anh không thể không chế suy nghĩ của mình, nhớ lại nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua vào ngày hôm đó.
Cảm xúc mềm mại trên môi cô, đến bây giờ nhớ lại vẫn làm cho anh sinh ra một chút rung động.
Đường Chi sợ tới mức hận không thể nhảy xa ra 5 mét, cô hơi lùi bước, có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, cũng không muốn bàn bạc kế hoạch gì đó với anh nữa, chỉ liên tục thúc giục anh: “Đi nhanh lên đi, chúng ta phải lấy được quán quân.”
Giang Chi không nói gì, chậm rãi đi sau cô.
Bình luận đại khái sắp phát điên rồi:
[A a a! Rõ ràng là tôi đã đọc qua truyện H văn của hai người bọn họ, nhưng mà hiện tại nhìn thấy bọn họ ngây thơ ở chung với nhau như vậy tôi vẫn cứ bị thích ý!]
[Tôi cũng… Tuy rằng biết những bộ văn đó là giả ha ha ha ha!]
[Ây — có câu nói rất đúng, anh Chi ở dưới giường và ở trên giường là hai người khác nhau nha.]
[Từ từ sao tôi biến thành màu vàng rồi?!]
[Tôi… Sao tôi cũng hiểu được vậy?!]
Hai người ngồi vào trong xe, Đường Chi bực mình nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng giống như bị chôn một quả bom hẹn giờ.
Hiện tại thái độ của Giang Chi đối với cô tốt đến mức kì lạ, làm cho cô hoảng sợ muốn cách xa anh một chút.
Nếu còn tiếp tục như vậy thì không biết hai kỳ tiếp theo cô nên làm thế nào ở chung với anh đây…
Đường Chi lấy điện thoại ra.
Camera trong xe không quay được đến màn hình điện thoại của cô.
Điện thoại của Đường Chi được dán kính cường lực chống nhìn trộm, từ bên cạnh nhìn sang cũng không thể thấy nội dung trên điện thoại, cho nên cô hơi yên tâm hơn chút, nhấn vào trong ô tìm kiếm, gõ câu làm như thế nào để làm người khác nhanh chóng ghét mình.
Rất nhanh đã tìm được ra một đống kinh nghiệm.
Cô lướt xuống dưới, xem từng cái một.
Một, chậm rãi xa cách người ta (không có ai thích mặt nóng dán mông lạnh.)
— Cô đang xa cách rồi!
Hai, đối xử với người đó nhiệt tình hơn một chút (có người chỉ thích chinh phục, nếu đã có thể chinh phục được rồi thì sẽ trở nên nhàm chán.)
— Có thể là do trước kia cô quá nhiệt tình với Giang Chi cho nên mới làm cho anh có chút thích cô như vậy!
Ba, bày ra điểm lôi thôi của bản thân.
— Cái này không có chút nữ tính nào cả! Hơn nữa tối qua cô còn thử ngáy ngủ rồi!!
Bốn, tỏ ra có bệnh công chúa(2) hơn.
— Cái này không phải là phải làm trời làm đất sao?
Đường Chi sáng mắt ra.
Đúng thế, có thể là bởi vì cô còn chưa làm đủ!
Cô đã tìm ra phương hướng, cho nên lập tức xoa tay mong ngóng muốn làm thử.
Lúc trước nguyên chủ không muốn xuống vũng bùn, một mình Giang Chi đi hoàn thành nhiệm vụ, bị rơi xuống thứ hạng chót, Giang Chi chắc hẳn rất tức giận, hay là cô nhân cơ hội này để gợi lên ký ức xấu hổ của Giang Chi, làm cho anh chán ghét cô!
Hơi thở buồn rầu trên người rút đi, thay vào đó là vẻ quyết tâm tràn đầy.
Giang Chi nhạy bén mà nhận ra khí thế của cô có chút thay đổi, nghiêng người liếc nhìn cô một cái.
Cô gái nhỏ vẫn đắm chìm trong sự hưng phấn, toàn thân như có ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, bộ dáng tràn đầy quyết tâm.
Không biết vì sao, anh bỗng nhiên có một chút…
Dự cảm chẳng lành.
…
Lúc ba tổ đến chỗ ao bùn đã là ba giờ sau, Nhan Vô Ưu phàn nàn với tổ tiết mục, nói nếu biết trước có nhiệm vụ ở ao bùn, cô ấy nhất định sẽ không mặc chiếc quần mình thích nhất đến đây.
Đường Chi cũng cau mày, bắt đầu oán giận chỗ ao bùn này thật là bẩn thỉu.
Lúc sau cô nhăn mũi lại: “Giang Chi, em không muốn đi xuống đâu, chỗ này thật sự quá bẩn!”
Bình luận lập tức mắng lên:
[Ha hả, tôi đã nói cái gì? Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời mà!]
[Phục luôn, cô ngại ao bùn này bẩn, chẳng lẽ anh Chi không cảm thấy thế sao? Đường Chi bị điên à!]
[Cái này là người có học ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác? Không phải tôi khinh thường cô ta! Cái loại kiêu căng tự cao tự đại như Đường Chi, chắc chắn sẽ không thay đổi được!]
Fan của Đường Chi hèn mọn giải thích: [Con gái ngại bẩn là chuyện bình thường mà. Có ai thích phải lội xuống ao bùn đâu.]
[Đúng vậy, con gái oán giận như vậy cũng là bình thường mà? Đi vào ao bùn sẽ bị dính đầy một thân bùn đất, có ai thích như vậy đâu?!]
Fan CP cũng không thể nhịn được nữa: [Anh Chi còn chưa nói gì, các người cắn loạn lên làm cái gì.]
[Muốn xem thì xem không muốn xem thì biến, Chi Chi vốn dĩ đã có chút ngang ngược, anh Chi không chê là được, cô ấy chỉ là bạn gái đang làm nũng với bạn trai của mình, không muốn làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình thôi mà.]
Fan độc duy còn đang kêu gào: [Chỉ có Đường Chi nhà mấy người cần hình tượng?! Vậy Giang Chi của bọn tôi không cần à?!]
Hai chọi một, những fan only đó bắt đầu mắng khó nghe hơn.
Hoàng Bình Chiêu ngồi trước máy tính đọc mấy bình luận có chút tức giận, dứt khoát gọi người tới kick hết tài khoản của các fan độc duy kêu gào to nhất ra khỏi phòng phát sóng.
Trợ lý Tiểu Hà còn rót cho anh ta một có nước: “Anh Hoàng, anh đừng nóng giận. Mặc dù đọc bình luận của mấy fan only đó cũng làm em tức chết!”
Hoàng Bình Chiêu nhận lấy cốc nước, sửng sốt.
“Tôi tức giận?”
Bọn họ mắng Đường Chi, còn bảo vệ Giang Chi, anh ta có gì mà phải tức giận, nói như thể anh ta là người đại diện của Đường Chi không bằng.
Tiểu Hà không nói chuyện, chỉ chu môi nhìn xuống bàn làm việc của anh ta, nuối tiếc nói: “Trong văn phòng này của chúng ta chỉ có một cây bút chì thôi!”
Sao lại nói lời không đầu không đuôi như thế?
Hoàng Bình Chiêu nhìn về phía mặt bàn, thấy được một cái bút chì đã bị bẻ gãy làm đôi.
“... Khụ khụ khụ.”
Bản mặt già của Hoàng Bình Chiêu đỏ lên, bắt đầu kiếm cớ: “Hiện tại Đường Chi và Giang Chi còn chưa chia tay, cho nên chúng ta cũng không thể ngầm đồng ý cho những bình luận nhục mạ Đường Chi được! Mọi người đề cao tinh thần lên, tiếp tục duy trì sự bình yên của bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp nào!”
Mọi người trong văn phòng vội hô “rõ”.
Lúc này Hoàng Bình Chiêu mới thả lỏng xuống, ngồi trước màn hình tiếp tục xem phát sóng trực tiếp.
Nhân viên trong tổ tiết mục đang buộc dây tơ hồng cho các cặp đôi.
Trên eo hai người buộc một sợi dây tơ hồng dài 50cm, hai người cần phải đồng tâm hiệp lực thì mới có thể cùng nhau vượt qua ao bùn.
Đường Chi bĩu môi, không vui mà nhìn Giang Chi, nói: “Vì sao anh không có siêu năng lực? Nếu anh có siêu năng lực, vậy em sẽ không cần phải đi xuống vũng bùn cùng với anh rồi!!”
Giang Chi nhìn phần eo của cô bị buộc chặt hiện ra hình dáng thon nhỏ, nhạt giọng nói: “Tôi cũng hy vọng bản thân mình có siêu năng lực.”
Muốn biết trong đầu cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Đường Chi không ngờ tới lời nói quá đáng như vậy anh cũng có thể tiếp lời được, kinh ngạc nhìn anh một cái, cô cảm thấy đầu óc của anh bị lừa đá, cho nên không bình thường nữa.
Nhân viên công tác buộc dây tơ hồng xong, các cặp đôi nên đi xuống ao bùn.
Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi đã xuống ao nhanh nhất, Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đang nhanh chóng cởi giày, mà hai người bọn họ còn đang đứng trừng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Quá quen với việc mấy kỳ trước đây bọn họ đều dẫn đầu, cho nên bình luận bắt đầu chê bai Đường Chi không chịu phối hợp, kéo chân sau Giang Chi.
Các fan của Đường Chi mãnh liệt cãi lại, hận không thể đánh một trận với các fan của Giang Chi.
Giang Chi thấp giọng khuyên nhủ Đường Chi:
“Lần này phòng kém nhất là phòng giống như ở nông thôn, nhẫn nhịn một chút đi.”
Cô yếu đuối, làn da cũng rất non mềm, tuy rằng mùa thu không có nhiều sâu bọ như mùa hè, nhưng mà không phải là không có.
Nếu bị muỗi đốt, cô nhất định sẽ không chịu nổi.
Đường Chi thật ra cũng rất muốn đi xuống để làm nhiệm vụ.
Phòng kém nhất là phòng giống nông thôn đấy, không phải là có ý chê bai nhưng mà vừa nghe đã thấy rất gian khổ!!!
Cô muốn được ở trong khách sạn có giường lớn êm ái, trong khách sạn thoải mái, một mình chiếm một phòng có giường lớn, quá sung sướиɠ!
Nhưng mà suy nghĩ lại thì việc làm cho Giang Chi chán ghét cô vẫn khá quan trọng.
Cô dẩu miệng, không tình nguyện mà dùng sức đá rơi giày ra.
Cái giày kia lăn một vòng thật xa.
Đường Chi nhớ rõ lúc trước hành động này làm cho Giang Chi nghiêm túc tàn nhẫn với cô một hồi, cho nên lại làm lại như cũ, muốn khiến anh chán ghét cô.
Nhưng mà lần này, Giang Chi nhìn cái giày bị đá bày đi của cô, không nói lời nào.
Anh chỉ cong môi cười: “Không phải là ngại bẩn hay sao? Vậy lát nữa làm sao mà đi cái giày kia được?”
Đường Chi nghẹn họng.
Cô đang đi tất, hiện tại đứng bên cạnh ao bùn, tất màu trắng đã bị bùn đất dính bẩn, chỉ có thể tìm lỗi từ người khác: “Cái này không phải là lỗi tại anh sao! Đều tại anh! Giang Chi, anh đáng ghét nhất!”
Anh không thèm so đo với cô, chỉ bảo cô cởi tất.
“Nhanh lên.”
Đường Chi không muốn nghe lời anh, cô cứ muốn làm trái lại với Giang Chi, anh bảo cô làm gì, cô càng không chịu làm, nhưng không biết vì sao, hiện giờ nhìn anh, cô bỗng có cảm giác…
Nếu cô không chịu ngoan ngoãn cởi tất, vậy rất có thể anh sẽ cởi tất giúp cô.
Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, cô sẽ gặp phiền phức lớn.
Cô chỉ có thể cởi tất ra, dẫm một chân xuống bùn.
Tuy cô không ngại ao bùn này bẩn, nhưng cảm giác chân dẫm vào bùn đất ướŧ áŧ cũng rất khó chịu.
Cô mang theo chút tâm lý trả thù mà nâng chân lên, dùng chân dính bùn đá nhẹ một cái vào đùi anh: “Bẩn muốn chết, ao bùn này kinh tởm muốn chết, anh tìm nhanh lên đi!!”
Bùn trên chân cô thành công dính vào ống quần của anh.
Như vậy đủ ngang ngược rồi!
Đường Chi nhìn ống quần của Giang Chi có một dấu chân bẩn thỉu, tưởng tượng đến bộ dáng tức giận của Giang Chi.
Cô an tĩnh chờ đợi bão táp ập đến.
Giống như một đứa trẻ trâu tùy hứng ngang ngược vô lý nhìn thẳng vào anh.
Không khí xung quanh trầm mặc xuống, Giang Chi lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Đường Chi không sợ chết mà đá thêm một dấu chân nữa.
Lúc này bùn đất càng nhiều hơn.
Nếu đối tượng mà cô trêu chọc không phải là Giang Chi, cô tin tưởng giờ phút này bản thân mình đang phải tiến hành tiếp xúc thân mật với đống bùn.
Đã làm đến như vậy, người bình thường không thể nhẫn nhịn được đúng không?!
Quả nhiên, lúc này ánh mắt Giang Chi nhìn cô đã trở nên lạnh hơn: “Còn làm loạn?”
“Làm như vậy vui sao.”
Cô cãi lại anh: “Sao nào, em là bạn gái của anh, em không thể làm loạn…”
Từ “sao” cuối cùng còn chưa thể nói ra khỏi miệng, cô chợt cảm thấy đỉnh đầu của mình bị người khác gõ nhẹ một cái.
Đường Chi mở to mắt, che lại chỗ vừa bị đánh, không dám tin tưởng mà trừng mắt nhìn về phía Giang Chi —
“Anh... Anh dám đánh em!”
Động tác này ở địa phương khác nhau có cánh gọi khác nhau, nhưng động tác lại giống nhau, đều là thủ đoạn cha mẹ dùng để dạy dỗ trẻ con không nghe lời.
Nhưng cô đã lớn chứng này rồi!!
Anh dám…
Dám…
Đường Chi tiếp tục trừng anh, lại bắt đầu lên án: “Giang Chi, sao anh có thể làm như thế, sao anh lại dùng bạo lực gia đình với em!”
Giang Chi cởi nút cổ tay áo sơ mi ra, thong thả ung dung xắn lên, nghe vậy nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Bạn gái của tôi mà tôi không thể dạy bảo à?”
“Chưa kể tới…”
Nói tới đây, anh chuyển sang chuyện khác: “Vừa nãy ai động chân động tay trước? Còn đá tôi?”
Đường Chi: “...”
Sao lại bắt đầu chỉ trích người khác như vậy!
Cô đuối lý, cô không có tư cách phản bác lại.
Cô dứt khoát quay đầu đi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Trong lòng hối hận muốn chết —
Anh dám ở trước mặt người xem trên cả nước, giống như phụ huynh mà giáo dục cô!
Quả thật vô cùng nhục nhã!
Thôi, không làm loạn nữa, nhanh chóng làm xong nhiệm vụ sau đó chạy thôi.
Vì thế cô vô cùng phối hợp với anh, hai người đuổi kịp và vượt qua cặp đôi của Nhan Vô Ưu, trở thành cặp tình lữ thứ hai tìm được khuôn khắc sứ.
Khu bình luận đã bị khϊếp sợ —
[Tục ngữ nói… Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.]
[Khắc tinh đè không dậy nổi.]
[Ngang ngược đều có thể có người giáo dục được…]
[Rõ ràng là chương trình của tình nhân sao mọi người cứ nói như là anh Chi đang trông trẻ con vậy.jpg]
[Ha ha ha ha trẻ trâu ngang ngược cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt thôi!]
Đường Chi và Giang Chi làm xong nhiệm vụ ở ao bùn, cùng đi đến bên chỗ rửa tay để rửa sạch.
Đường Chi rửa xong bùn nước trên chân, đang muốn sủa rằng chỗ bùn này bẩn thỉu đến mức nào, bên má bỗng nhiên có chút lạnh lẽo, làm cô không tự chủ được mà co rúm lại.
Giang Chi dùng ngón tay thon dài ướt nước để lau một chút bùn đất trên mặt cho cô.
Bước chân của cô ngắn, lúc ở ao bùn đi theo anh luôn nhắm mắt mà theo đuôi, có đôi khi bước chân hơi lớn, lúc nhấc lên có chút bùn bắn vào trên mặt mình.
Ngay cả Đường Chi cũng không phát hiện hay để ý tới.
Có thể là ôm tâm thái sao cũng được, cho nên cô không thèm kêu một tiếng.
Anh biết cô cực kỳ để ý tới khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này, vậy nên giúp cô rửa sạch trước.
Đường Chi không đoán được Giang Chi sẽ làm như vậy, trái tim như muốn ngừng đập, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Làm cái gì vậy…
Cô vừa mới làm ầm ĩ với anh, thậm chí còn đánh một trận nữa.
Hiện tại lại…
Muốn cho cô viên đạn bọc đường.
Hừ, cô còn nhớ rõ anh gõ đầu cô một cái, lập tức lùi lại sau, nhíu mày ghét bỏ:
“Tay của anh bẩn, để em tự làm.”
Bình luận lập tức xuất hiện một trận mắng mỏ.
[Muốn lật trời rồi!]
[Đường Chi dám ghét bỏ tay của anh Chi bẩn!]
Cảnh này làm cho fan của Giang Chi tan nát cõi lòng, fan only lại càng cảm thấy bị sỉ nhục —
Anh Chi mà bọn họ hận không thể đặt trên đầu quả tim, chủ động muốn giúp Đường Chi lau mặt, mà Đường Chi còn dám ghét bỏ?!
Chưa nói đến động tác dùng chân dính đầy bùn đá vào ống quần anh Chi của Đường Chi có bao nhiêu đáng chết, hiện tại anh Chi chủ động giúp cô, cô! Còn! Dám! Ghét! Bỏ!
Fan CP cũng cảm thấy không hiểu nổi.
Hôm nay Chi Chi bị làm sao thế?
Hình như… Chỗ nào cũng muốn đối nghịch với anh Chi.
Có người suy đoán: [Có phải hai người bọn họ cãi nhau không?]
[Hình như là thế? Chắc là anh Chi còn chưa dỗ được Chi Chi hả?]
[Hu hu xin lỗi các chị em, cho dù như vậy thì tôi vẫn cảm thấy ngọt quá đi, tôi là chó tôi sủa trước, gâu gâu gâu!]
Bình luận trò chuyện khí thế ngất trời, Giang Chi lại không hề bị ảnh hưởng.
Nếu Đường Chi cảm thấy tay anh bẩn, vậy anh cũng không động vào cô nữa, chỉ im lặng xem cô giống như con mèo, dính chút nước lên đầu ngón tay, sau đó cẩu thận sờ soạng trên mặt.
Vết bùn nhỏ lúc nãy chưa lau đi, dưới sự vuốt ve sờ soạng của cô không ngừng khuếch tán ra, đã biến thành một mảng bùn nhạt màu.
Đường Chi lau mặt một lát, nhìn quanh mình không có gương, đành bất đắc dĩ mà ngửa mặt lên nhìn Giang Chi: “Có còn không?”
Tay anh đã rửa sạch sẽ, nghe vậy lại duỗi tay lần nữa, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau qua má cô.
Đầu ngón tay lạnh băng, động tác lại nhẹ nhàng, làm cho lông tơ trên người Đường Chi dựng đứng lên lần nữa, người nhỏ bé trong lòng cô bắt đầu khua chiêng gióng trống vui sướиɠ nhìn người khác gặp họa, từ sau nụ hôn đó, Giang Chi đã trở nên rất kỳ quái.
Đường Chi còn chưa kịp lùi lại, Giang Chi đã thu tay lại trước:
“Được rồi.”
Lông mi Đường Chi run rẩy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Anh khẽ bật cười, giọng nói thanh lãnh trở nên cực kỳ dễ nghe: “Hiện tại nên hết giận rồi đúng không?”
Bình luận mẫn cảm bắt được từ này: [Hết giận?]
[Quả nhiên hôm nay Chi Chi ngang ngược như vậy là bởi vì hai người cãi nhau!]
[Hu hu, anh Chi biết cách chiều chuộng quá đi!]
Đường Chi nghẹn họng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt thâm tình của anh.
Rõ ràng là cô chọc cho anh tức giận, mà anh lại chủ động xuống nước trước cô như vậy.
Trời ạ.
Giang Chi thật sự bị cô bỏ bùa rồi!
Đường Chi quay đầu đi, ngạo kiều nói:
“Hừ. Coi như em miễn cưỡng tha thứ cho anh đi.”
Nhóc nhỏ bé trong lòng cô bắt đầu hoảng loạn rầm rầm đâm đầu vào tường —
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ…
Còn càng phải làm trời làm đất thêm chút nữa sao!
—
(1) đại ý là đừng coi thường người khác
(2) là những phụ nữ quá tự tin, yêu cầu được đối xử như công chúa, có đặc điểm là tự ái, tâm lý trẻ con, quá đề cao bản thân, cái tôi bị thổi phồng quá mức, tự khuếch đại điểm mạnh của bản thân, tự cho mình là trung tâm, có ý chí và khả năng chịu đựng yếu, thường quy vấn đề do nguyên nhân bên ngoài, thường né tránh phàn nàn khi gặp khó khăn và hy vọng người khác sẽ phải trả giá cho mình khi mình làm sai.