Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 41: Cưng chiều vô tận.

*Mới thế mà đã không chịu được rồi?*

Đường Chi trực tiếp ở luôn tại khách sạn thành phố Nam.

Để bù đắp cho nỗi sợ hãi mà tâm trí nhỏ bé của mình đã phải chịu đựng, cô cố ý đặt một phòng giường lớn sang trọng.

Điện thoại di động lại rung lên, là Giang Chi gọi tới.

Cô phồng má, có hơi bực bội nghĩ, cô đã gửi tin nhắn thoại cho anh rồi, sao lại còn phải gọi điện thoại nữa chứ.

Có biết bây giờ cô vừa nghe thấy tên anh là sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến hình ảnh buổi tối kia không hả a a a...

Lễ tân khách sạn cũng bởi vì kích động nên khuôn mặt cũng đỏ bừng lên rồi.

Là Đường Chi a a a!

Đường Chi rời khỏi ống kính máy quay rồi nhưng vẫn thật là xinh đẹp!

Chứng minh thư cũng cực kỳ đẹp!

Đây là người thực sự tồn tại hay sao!

Nhận dạng khuôn mặt hoàn tất, Đường Chi một lần nữa đeo khẩu trang trở lại, lấy thẻ phòng mà chị gái lễ tân đưa tới, lễ phép gật đầu cảm ơn, vừa xoay người liền bắt máy cái người bám dai như đỉa kia, giống như muốn đánh đến thiên hoang địa lão (1).

Đường Chi không còn cách nào khác, nhận điện thoại: "Alo?"

"Em đang ở đâu vậy?" Đầu dây bên kia, giọng nói của Giang Chi nghe có vẻ khá là bất đắc dĩ.

Đường Chi mới không nên nói cho anh biết mình đang ở đâu, thuận miệng nói lấy lệ: "Anh đừng quan tâm đến em làm gì, anh cứ về trước đi."

Nhưng anh dường như nghe không hiểu những gì cô vừa nói, cố chấp hỏi lại: "Em đang ở đâu?"

Thật giống như đêm nay mà không lật tung ba thước đất, bắt tên tiểu tặc trắng trợn mà hôn anh ra đây thì sẽ quyết không buông tha vậy.

Đường Chi căng thẳng một giây, theo bản năng nhìn trái nhìn phải: "... Làm sao? Anh còn muốn bắt em lại chắc?"

"..."

Lời vừa dứt, trong điện thoại là một đợt im lặng.

Một lát sau mới truyền đến giọng nói lãnh đạm quen thuộc của Giang Chi: "Trí tưởng tượng bay xa thật đấy."

Đường Chi nhỏ giọng, khẽ "hừ" một cái: "Em cúp máy đây!"

Đáng tiếc cô vẫn chưa kịp cúp máy thì đầu dây bên kia đã lại truyền đến giọng nói vững chắc của người đàn ông kia: "Tôi đợi em cùng nhau về."

Ngón tay đang định nhấn nút kết thúc cuộc gọi của Đường Chi hơi khững lại một chút, sau đó đành cam chịu áp điện thoại vào bên tai: "Đừng mà."

"Ngàn vạn lần đừng làm như vậy."

Cô vội vã và đưa ra một cái cớ: "Em đã hẹn một người bạn đi chơi, thật đấy, anh đang bận rộn như vậy, cứ về trước đi! Không cần phải để ý đến em!"

Lời cũng nói đến mức này rồi, Giang Chi còn có chút không tin, xác nhận với cô thêm một lần nữa: "Thật sao?"

"Em gạt anh làm gì chứ!" Đường Chi bị anh hỏi đến mức có hơi tức giận, nhịn không được nhỏ giọng oán thầm: "Anh đừng có mà làm như là đang thẩm vấn phạm nhận như vậy có được không?"

Lại còn...

Quan tâm đến cô như vậy làm gì cơ chứ?

Càng làm cho cô cảm thấy...

Anh có gì đó sai sai rồi!

Trong lúc cô còn đang oán trách như vậy, đầu dây bên kia cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Được."

Đường Chi theo đó mà thở phào nhẹ nhõm: "Vậy em cúp máy nha!"

Trong khi đang nói chuyện phiếm, Đường Chi đã đi ra từ trong thang, tìm được gian phòng mà mình sắp vào ở.

Cô một tay quẹt thẻ, một tay nhấn nút kết thúc cuộc gọi, cuối cùng cũng kết thúc đoạn đối thoại vừa nghẹt thở vừa khó xử này.

Sau khi đóng cửa phòng lại, Đường Chi ngã luôn xuống giường, vùi mặt rơi vào trong chiếc chăn mềm mại, buồn bực trong chốc lát rồi lại bắt đầu lăn lộn trên giường khách sạn, trong đầu phấp phới hiện lên những suy nghĩ không lành mạnh.

Những việc đã xảy ra vào tối nay đúng thật là quá mức vô lý rồi, có phải không!

Bây giờ chỉ là một nụ hôn.

Vậy sau này cô và Giang Chi lại ở chung một phòng nữa thì biết làm sao đây?

Vậy chẳng phải là sẽ không có chút nhân tính nào mà "chiến đấu" ngọt ngào suốt bảy ngày bảy đêm, kết quả thì người đàn ông ấy vẫn dục cầu bất mãn, cuối cùng lạnh lùng cười khẩy một tiếng.

Mới thế này mà đã không chịu nổi rồi sao?

Ngẫm nghĩ, một khi được bóc tem thì sẽ giống như một con ngựa hoang chạy như bay, muốn kéo cũng không kéo lại được.

Đường Chi vùi mặt vào trong chiếc gối, bí bách mà thét lên hai tiếng, vô cùng ghét bỏ đôi mắt đã đọc được tin đồn do các blogger bịa đặt kia của mình với cả bộ não đã ghi nhớ rành mạch những tin mà bọn người đó đã bịa đặt tạo ra để lừa bịp.

A a a, cô không còn trong sạch nữa rồi.

Cô thật sự không còn trong sạch nữa rồi!

Cô vội vàng ngồi dậy, lặng lẽ đọc thuyết "Bát vinh bát sỉ" của chủ tịch Hồ Cẩm Đào và "Giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa", sau khi tiếp nhận sự rửa tội của làn sóng tư tưởng chính thống, những suy nghĩ tà răm trong đầu của cô đã được rửa sạch thành màu đỏ tràn đầy năng lượng tích cực, nhưng những nghi hoặc không thể rũ bỏ kia vẫn còn lưu lại trong lòng Đường Chi.

Lúc này, cô vô cùng muốn dùng câu nói "Tôi có một người bạn" để kiếm người tán gẫu, tham khảo ý kiến của người khác một chút.

Đối với vấn đề này, cô và Tần Miểu đã nói qua một lần rồi, hơn nữa, nếu cô tìm Tần Miểu để hỏi ý kiến thì chắc chắn là nhỏ bạn thân sẽ đoán ra ngay và luôn rằng người mà cô nói tới là Giang Chi.

Vậy thì những thứ còn lại...

Thì chỉ còn tình chị em plastic thôi.

Thôi bỏ đi...

Cứ nghe xem bọn họ nói như nào trước vậy.

Đường Chi lướt xem trong danh sách, tìm một cái tên thoạt nhìn khá là thuận mắt, nhắn tin: [Có đó không?]

Đầu bên kia rất nhanh đã trả lời tin nhắn: [Có chuyện gì vậy?]

Đường Chi: [Tui có một người bạn có việc hỏi tui, tui không trả lời được nên mới đến hỏi bà.]

Tống Tiểu Tùng: [Bà cứ nói đi.]

Đường Chi: [Bạn của tui và bạn trai của cô ấy... Thì là cái loại… Người yêu plastic ấy mà, cũng không khác với tình huống của tôi và Giang Chi là bao.]

Tống Tiểu Tùng: [Sau đó thì sao?]

Đường Chi: [Sau đó, bởi vì mọi người đùa giỡn nên đã hôn một cái.]

Đường Chi: [Bà nói xem, bạn trai của bạn của tui có ý gì với bạn của tui hay không?]

Tống Tiểu Tùng: [!!!]

Tống Tiểu Tùng: [Giang Chi thật sự đã hôn nhau với bà rồi???]

Tống Tiểu Tùng: [????????????]

Đường Chi: [Không phải, không có, đã bảo là một người bạn của tui rồi mà!]

Tống Tiểu Tùng: [Có phải người bạn kia của bà thích bạn trai của cô ấy, thích đến chết đi sống lại, nhưng mà bạn trai của cô ấy lại không thích cô ấy cho lắm hay không?]

Đường Chi: [!!! Đúng đúng đúng, bà còn học được cách cướp câu trả lời rồi ha! Thông minh!]

Tống Tiểu Tùng: [Ờ, vậy người bạn mà bà nói là chính bà phải không?]

Đường Chi: [...]

Đường Chi: [Đã nói là không phải rồi mà lị!]

Tống Tiểu Tùng: [Bà nhìn thử coi tui có tin không.jpg]

Tống Tiểu Tùng: [Vãi luôn! Vậy nên tối nay Giang Chi thật sự đã thơm thơm với bà rồi hả!]

Đường Chi vô lực gõ chữ: [Không phải... Không có...]

Tống Tiểu Tùng: [Chi Chi giỏi lắm, lần sau mời bà ăn cơm. Tui cược năm ngàn, đánh cuộc hai người đã hôn nhau rồi, đám người kia đều không tin tui, tự dưng lại kiếm được hai vạn, tui iu bà lắm nha! Hôn gió.jpg]

Đường Chi: [...]

Quác quác quác.

Cô đang chuẩn bị tiếp tục một mình trầm cảm, điện thoại di động bắt đầu điên cuồng rung lên, các chị em plastic ăn được quả dưa tươi rói, tất cả đều hưng phấn chạy tới tìm cô để nghiệm chứng độ chân thật của tin đồn.

[Cái gì? Cậu với Giang Chi thật sự đã hôn nhau rồi?!]

[Hôn thật á? Không phải là chứng hoang tưởng của bà lại tái phát rồi đấy chứ!]

[Cô đừng có mà lòe tui! Sao tui cứ có cảm giác là hai người không có hôn nhau nhỉ?]

[Mình không tin đâu a a a! Giang Chi làm sao có thể hôn cậu được cơ chứ!]

Đường Chi sụp đổ mà ôm lấy chiếc điện thoại, muốn nói rằng, con mịa nó chứ, tui cũng không tin a a a!

Mấy đứa bạn tốt chó má các người có biết cái gì gọi là đã nghèo còn mắc cái eo không hả!

Kéo hết vào danh sách đen rồi đấy nhé!

Cuối cùng, cô dứt khoát ném điện thoại một cái, sau đó lại vùi đầu vào trong chăn, thất bại mà tru lên một tiếng "Áu áu".

Được rồi, bây giờ vẫn chưa giải được nghi hoặc này.

Thế nhưng bây giờ tất cả bạn bè đều biết, Giang Chi và cô đã hôn nhau.

A a a!

Tống Tiểu Tùng, cái đồ miệng rộng này!

Vừa qua tay đã công bố điều bí mật nhỏ của cô cho toàn thế giới biết rồi.

Quả nhiên là chị em plastic rồi hu hu hu!

Tin tức này truyền khắp vòng bạn bè của Đường Chi, tự nhiên cũng có không ít người mạo hiểm có nguy cơ bị kéo vào danh sách đen mà gửi tin nhắn cho Giang Chi, đánh tiếng thăm dò:

[Cậu thật sự động lòng với Đường Chi rồi hả?]

Nhận được một hai tin nhắn như vậy, Giang Chi còn không có cảm giác gì quá lớn.

Đợi đến khi người hỏi câu ấy nhiều lên rồi thì trong lời diễn giải của những người này, nguyên nhân hậu quả đều bị chắp vá đến rõ ràng rành mạch.

Cô không chọn trở về cùng với anh, thì ra, là bởi vì quá nhút nhát, vui vẻ mà bỏ chạy mất tiêu.

Anh rủ mắt xuống, nhìn trên màn hình đang ùa tới từng tin nhắn hóng chuyện, lặng lẽ nở nụ cười.

Trong danh sách, avatar của Đường Chi bỗng dưng xuất hiện sự biến đổi, cô tự đổi cho mình một hình đại diện chú hề hoạt hình đáng yêu.

Anh cúi đầu cười ra tiếng.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng hiện tại của cô, bởi vì thẹn thùng, sẽ bịt tai trộm chuông kéo chăn qua đỉnh đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ở trong chăn ủ đến đỏ bừng, còn phải lăn qua lăn lại hai cái.

Giang Chi gọi điện thoại cho Hoàng Bình Chiêu: "Vé máy bay của tôi không cần phải thay đổi nữa đâu."

Hoàng Bình Chiêu: "Hả?"

Giang Chi: "Không đợi nữa. Tôi sẽ quay lại luôn."

Hoàng Bình Chiêu cầm điện thoại, mơ màng chẳng hiểu gì cả.

Tối nay hai người này chơi như vậy, là đang chơi trò đánh đố gì đây?

Đúng như Giang Chi dự đoán, lúc này Đường Chi quả thật đang trùm chăn qua đỉnh đầu, núp vào trong chăn làm đà điểu.

Điện thoại di động còn đang không ngừng rung lên, đặt lên ga giường, tiếng "ong ong" không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt thái dương của cô, làm cho cô hận không thể thẳng thừng dùng một chân đạp bay.

Cô cảm thấy phiền muộn mà cầm lấy điện thoại di động, đang chuẩn bị bật chế độ máy bay, để cho những người không yên tĩnh này biến mất bên tai cô, chợt nhìn thấy trên màn hình chính, Tần Miểu gửi tới n cái tin nhắn ——

[Cậu với anh Chi hôn nhau rồi!!!!]

[Tại sao tớ lại là người cuối cùng biết chuyện?]

[Đường Chi, hôm nay cậu mà không cho tới một lời giải thích hợp lý thì cậu đừng hòng trở về nữa!]

[Được lắm, không trả lời tin nhắn của tớ! Giả chết có phải hay không, đếm ngược 10 số, nếu cậu không để ý đến tớ thì sau này tớ không chơi Đào vàng với cậu nữa!]

[10...]

[9...]

...

[1.5...]

[Mẹ nó, cậu làm thật đấy hả! Tớ giận rồi đó nha!]

Đường Chi vội vàng gõ n cái emoticon gửi qua.

[Vừa mới nhìn thấy, vừa mới nhìn thấy!]

Tần Miểu trực tiếp gọi điện thoại tới: "Nào, giải thích từng cái một đi."

Đường Chi vô cùng đáng thương giải thích xong, u muộn mà khịt khịt mũi: "Ăng nhăng nhăng... Còn những gì xảy ra sau đó thì tớ cũng không thể giải thích rõ ràng trong một câu hai câu được."

Tần Miểu: "Cho nên... Bây giờ cậu đang ở thành phố Nam một mình á hả?"

Đường Chi: "Đúng vậy. Tớ đang chuẩn bị đi thẳng qua trạm tiếp theo ở thành phố Lạc luôn, hai ngày này cậu có muốn tới đây chơi không?"

Tần Miểu ở đầu dây bên kia cười khúc khích một tiếng: "Được rồi, phát định vị khách sạn cho tớ, tớ đến tìm cậu."

"Thật nhá!"

Trong nháy mắt, Đường Chi trở nên vui vẻ, nằm trên giường uốn cong lưng bật mình ngồi dậy: "Miểu Miểu, cậu thật tốt, cậu chính là Bồ Tát, cậu có biết không? Là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn ý."

Tần Miểu không ăn quả rắm cầu vồng của cô, nói xong liền cúp điện thoại: "Đừng nói nhảm nữa, chút nữa gặp."

Lúc Tần Miểu đến thành phố Nam đã là hai giờ sáng.

Khi cô ấy gõ cửa phòng khách sạn mà Đường Chi nói thì chỉ thấy Đường Chi, mang theo đôi mắt có thể sáng hơn cả bóng đèn, mở cửa ra.

"Miểu Miểu!"

Cô vui vẻ gọi tên Tần Miểu.

Nhìn thoáng qua thì thấy cô rất giống một con vật lông xù nhỏ bé tràn đầy niềm vui đang ở nhà chờ đợi chủ nhân trở về.

Tần Miểu bị ý nghĩ này của mình chọc cười, đẩy Đường Chi đi vào trong: "Vậy nên cậu để anh Chi của cậu một mình trở về rồi hả?"

Đường Chi một đường lùi về bên giường: "Đúng vậy."

Tần Miểu giơ ngón tay cái với cô: "Cậu giỏi thật đấy."

Đêm nay hai người cùng ngủ, ngày hôm sau thì cùng đi dạo không ít quán cà phê nhỏ ở thành phố Nam, quán cà phê của Tần Miểu không nổi tiếng cho lắm nhưng cũng không phải là vô danh, mượn chuyện này để tăng thêm danh tiếng. Đường Chi liền chụp vài tấm ảnh, thuận tiện uống cà phê và ăn một số món tráng miệng nhỏ.

Cô thậm chí còn được người hâm mộ nhận ra trong một quán cà phê rồi thấp thỏm xin chữ ký của cô.

Đường Chi vừa ký tên vừa sắp cảm động muốn chết, chợt cảm thấy việc ngụy trang và công sức đã bỏ ra trong mấy ngày nay đều đáng giá, quả nhiên lưu lượng cọ đỉnh lưu chính là có mặt mũi như vậy, hiện tại cô cũng là nghệ sĩ đeo khẩu trang cũng có thể được người khác nhận ra, quả nhiên sau này còn phải tăng cường thêm một chút tự giác của nữ minh tinh, nhớ rõ lúc nào cũng phải tạo dáng mới được.

Tần Miểu vừa dè bỉu cô thích làm bộ, vừa "miệng thì chê bai nhưng thân thể lại rất thành thật" mà uốn éo tạo dáng: "Chị em tốt của nữ minh tinh cũng không thể rớt giá được."

Hai người cứ "ha ha ha" mà trải qua một ngày, chuyến du lịch không bị đàn ông quấy rầy quả thực là vui vẻ muốn chết.

Chơi mãi cho đến khi trời tối, trước lúc đi ngủ, hai người mới lơ đãng nói tới chuyện Giang Chi.

Tần Miểu gỡ mặt nạ dưỡng da xuống, quay mặt lại: "Một ngày rồi, anh Chi không có nhắn tin cho cậu sao? Trước kia hai người quay phim cùng với nhau đều không có nhắn tin cho nhau vào ngày đóng máy à?"

Đường Chi cúi đầu nhìn điện thoại di động một cái.

"..."

_________

(1) Thiên hoang địa lão: Thời gian dài đăng đẳng; lâu như trời đất.