Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 40

[Chú ý: Hứa Nam đã bị ký chủ Nhâm Khinh Khinh thiết lập làm mục tiêu liên quan thứ hai, mời người bị nhiệm vụ nuốt chửng Nguyễn Trà, đọc kỹ những điều sau.]

Nguyễn Trà chửi bới danh xưng kẻ bị nuốt chửng xong, liền hoàn hồn, ánh mắt lập tức khóa chặt vào nửa câu đầu trên bảng điều khiển màu trắng, Hứa Nam? Nhâm Khinh Khinh hủy bỏ liên quan đến mình, lại liên quan đến Hứa Nam?

Cậu không thể làm một nhiệm vụ một cách trung thực sao!

Nguyễn Trà không quan tâm đến việc chờ đếm ngược trên bảng điều khiển, vội lấy điện thoại trong hộc bàn ra, trực tiếp nhắn tin hỏi Hứa Nam trên WeChat: “Nam Nam, cậu có nghe thấy âm thanh ký quái nào đó không?”

Thật ra trong lúc hỏi, Nguyễn Trà cũng không ôm hy vọng lắm, dù sao cũng sẽ không có ai nhìn chằm chằm điện thoại trong giờ học, nhưng ngoài dự liệu của Nguyễn Trà, Hứa Nam trả lời ngay lập tức.

[ Nam Nam xinh đẹp: Hình như không có, có chuyện gì xảy ra sao? ]

Hứa Nam trả lời Wechat xong, nhìn Weibo mình đang xem, hơi xấu hổ, sau khi trả lời tin nhắn, suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm thông tin, “Vừa rồi bên ngoài có phát ra âm thanh?”

Nguyễn Trà nhìn hai tin nhắn Wechat một trước một sau, trong lòng không khỏi trầm xuống, tình huống hiện tại của Hứa Nam, rất giống với kiếp trước của mình trong sách.

Vô duyên vô cớ bị liên lụy tới, là người bị liên lụy tới mà thậm chí còn không biết được biết tin tức, bị ép trở thành cỗ máy cung cấp phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ của Nhâm Khinh Khinh, một chút cơ hội phản kháng cũng không có.

Bàn tay đang cầm điện thoại của Nguyễn Trà bất giác run lên, có chút tức giận, trong lòng trào ra muốn đâm Nhâm Khinh Khinh một dao, may mà bởi vì liên quan đã được giải trừ, cho dù có ý nghĩ xấu trong lòng, Nguyễn Trà cũng không bị đau đầu nữa.

Nhìn thoáng qua, Nguyễn Trà đột nhiên giật mình, nhìn chằm chằm nội dung chi tiết phần sau trước khi bảng điều khiển màu trắng kết thúc đếm ngược, nhất thời không thể hoàn hồn.

“Tỉnh táo lại đi.” Úc Chỉ Ngôn nghiêng nửa người về phía trước, duỗi chân dưới gầm bàn khẽ đạp lên ghế của Nguyễn Trà, đè âm thanh do tiếng cười phát ra xuống, “Cậu ngồi ở đó mà không phát biểu gì sao? Giáo viên đang yêu cầu cậu trả lời câu hỏi kìa.”

Nguyễn Trà ngẩng đầu, chỉ thấy Liêu Lan đang đang nhìn cô vẻ mặt đầy thắc mắc, vừa giải đề trên bảng đen được một nửa, “Em xin lỗi, cô giáo, vừa nãy em không để ý.”

Thấy thế, Liêu Lan cũng không tức giận, đối mặt với một học sinh bình thường ngoan ngoãn nghiêm túc học tập, lại đứng hạng nhất của lớp trong kì thi giữa kì, cô ấy tự nhiên sẽ bỏ qua, ôn hòa hỏi, “Không sao đâu, chỉ là cô đang hỏi em mà thôi, em có thể nói cho mọi người về cách giải bài này của em, lúc tính điểm cô có chú ý đến, cách giải của em rất hay, lại dễ hiểu.”

Nguyễn Trà nghe vậy, gật gật đầu, cũng đã hiểu rõ lý do tại sao Liêu Lan gọi mình, dưới lời nói của Liêu Lan, lên bục giảng, cầm phấn viết ra hoàn chỉnh các bước (2) (3) còn lại của bài.

Về toán học, câu trả lời của Nguyễn Trà thực sự đơn giản hơn câu trả lời chuẩn.

Ai bảo trong gen của Nguyễn Trà đã khắc sâu thuộc tính của cá muối, là một con cá muối, Nguyễn Trà đương nhiên muốn càng ít chữ càng tốt, cho nên không thể không dùng biện pháp đơn giản khi trả lời câu hỏi.

Viết xong cộng thêm giảng giải cho cả lớp, mất không đến mười phút, điều làm cho Liêu Lan vui mừng là, Nguyễn Trà tự mình giảng bài, có một nửa học sinh trong lớp chăm chú lắng nghe, nhìn Từ Thâm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cho dù tổng tất cả các môn đều 0 điểm, vẻ mặt cũng hết sức chăm chú.

Có người, nhịn không được liền khen ngợi, Liêu Lan vừa mới khen Từ Thâm trong lòng xong, thì Từ Thâm liền ngả ra sau, tựa lưng vào tường, lắc lắc ghế ngồi, “Nguyễn Trà, nói chậm một chút, tôi nghe không hiểu.”

Từ Thâm căn bản không muốn học, trong sách, cậu thích Nhâm Khinh Khinh, vì Nhâm Khinh Khinh nói thích người học giỏi, cậu tự nhiên cố gắng học tập.

Mà bây giờ, đối với việc thích Nhâm Khinh Khinh, cũng không đến mức để cho cậu bận tâm mà đến lớp 2 mỗi ngày chỉ để gặp Nhâm Khinh Khinh, ngược lại sau khi chủ nhiệm nói Nguyễn Trà đạt hạng nhất trong lớp, sau khi vào lớp trong lòng càng thêm phiền não và không vui.

Nếu không phải bạn cùng lớp trong vài ngày, chỉ có thể mượn cơ hội, nói mấy câu.

Nguyễn Trà dừng lại, mỉm cười, đem nội dung vừa giảng, một lần nữa chia nhỏ ra, nói lại cho cả lớp nghe, gần như coi toàn bộ mọi người đều là học sinh cấp hai không biết một chút kiến thức liên quan nào.

Một số bạn trong lớp ban đầu không nghe, dù sao hiểu qua là được, nhưng thấy Nguyễn Trà vì Từ Thâm, không thể không tiếp tục nghe giảng một lần nữa, trong đó có một số người không khỏi ngồi thẳng, nghiêm túc lắng nghe.

Nguyễn Trà đáng yêu vậy, sao Từ Thâm muốn làm khó cậu ấy làm gì?

Các bạn học vốn rất xem trọng Từ Thâm với Nguyễn Trà, nhưng sau đó Từ Thâm lại cùng Nhâm Khinh Khinh dây dưa mãi không dứt, giữa Nguyễn Trà với Từ Thâm, các bạn học lớp 10 không một chút do dự, trực tiếp chọn Nguyễn Trà.

Thỉnh thoảng, có người lén lút bàn tán sau lung: “Anh nói, anh Từ Thâm, anh ấy bị mù à?”

Sau khi Nguyễn Trà nói xong lần thứ hai, không nhìn Từ Thâm, tự mình nói, “Thật ra để nắm vững kiến thức cũng không khó, có bí quyết cả, ghi nhớ mấy công thức phổ thông, khi gặp bài nào không biết cách giải, đầu tiên là ghi mấy công thức ấy ra, thì có thể nhận ra một vài phần trong bài đấy.”

“Thật sự không được, ghi nhớ trước khi giải bài, chung quy có thể nhìn ra một hoặc hai phần trong một bài.”

Những người khác: “!!!”

Bọn họ coi như xem một bức tranh.

Từ Thâm không thích việc Nguyễn Trà đối xử với mình giống với người khác, đưa tay gõ xuống bàn, trên mặt nở ra một nụ cười bất tuân, “Có bao nhiêu công thức phổ thông vậy? Nguyễn Trà, dù sao cậu cũng sắp chuyển lên lớp 1 rồi, giúp chúng tôi vạch ra những chỗ trọng điểm, nói không chừng sau này sẽ có bạn trong lớp lên học với cậu.”

Có thể là tôi.

Từ Thâm trong lòng âm thầm bổ sung.

Không đợi câu trả lời của Nguyễn Trà, Úc Chỉ Ngôn nheo mắt mèo của mình cười ra thành tiếng, ho khan một tiếng rồi nói, giọng nói khàn khàn vang khắp lớp học: “Bạn học Từ Thâm, dù có nói xong hết mấy chỗ trọng điểm, phân tích mấy chỗ trọng điểm cho người 0 điểm cả khối như cậu, cậu định giống như Columbus đi tìm vùng đất mới sao?”

“Phù.”

“Columbus tìm ra vùng đất mới?”

“Bạn học mới thật thú vị hahaha.”

Một số bạn học bên dưới cười khúc khích, nhưng bọn học không dám trêu chọc Từ Thâm, vai học gần như không thể co lại.

Từ Thâm quay đầu nhìn Úc Chỉ Ngôn với đôi mắt ngái ngủ, nheo mắt lại, trong giọng nói có chút ngại ngùng: “Úc Chỉ Ngôn, hình như cậu có ý kiến với tôi?’

Trong lúc nhất thời, giữa hai người tỏa ra luồng sát khí.

“Từ Thâm, Úc Chỉ Ngôn, hai người các em yên lặng đi, chúng ta vẫn đang trong giờ học đấy.” Liêu Lan nhướng mày, giọng nói vang khắp cả lớp, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Trà, liền trở lại vẻ dịu dàng thường ngày, “Nguyễn Trà, em có bổ sung thêm gì nữa không?”

Nguyễn Trà nhìn Úc Chỉ Ngôn, lại nhìn Từ Thâm, bình tĩnh nói, “Nếu là trọng điểm, thì là toàn bộ quyển sách, có khả năng học thuộc hết các công thức và các kiến thức trong sách, chắc chắn đạt 140 điểm.”

Cả lớp: “…”

Có thể đọc toàn bộ quyển sách, họ có thể sao?

Nguyễn Trà nói xong, gật đầu với cả lớp, sau đó trở về chỗ ngồi của mình, thấy Úc Chỉ Ngôn đã thôi không châm chọc nữa, đang ngáp ngắn ngáp dài, nhịn không được mà suy đoán không biết Úc Chỉ Ngôn giống mình có thể nhìn thấy bảng điều khiển màu trắng to bằng bàn tay hay không.

Nói thật, sau khi nhìn thấy bảng điều khiển của Nhâm Khinh Khinh, Nguyễn Trà cảm thấy mang bảng điều khiển đi lung tung có chút ngu xuẩn, cho rằng mình có được ngón tay vàng, nhưng thực tế tất cả đều bị người khác nhìn thấy.

Nguyễn Trà đoán được mấy câu trả lời, nhưng không ra lấy một câu trả lời khiến cô hài lòng nhất cũng, dứt khoát không quan tâm nữa, nhìn thấy thì nhìn thấy, ai sợ ai chứ.

Đương nhiên, không thể không nói, việc Úc Chỉ Ngôn đáp trả thẳng Từ Thâm, khiến Nguyễn Trà nghe có chút thuận tai.

Sau khi Nguyễn Trà ngồi trở lại chỗ ngồi, lấy điện thoại di động ra, trả lời Hứa Nam: Cậu không nghe thấy tôi nói trong lòng rằng tôi nhớ giọng nói của cậu [trái tim tan nát.jpg]

Trả lời xong, Nguyễn Trà lại đem ánh mắt nhìn lại trên tấm bảng ảo màu trắng lơ lửng phía trước.

[Mời người bị hại là Nguyễn Trà, tùy theo tình huống khống chế độ khó của nhiệm vụ. ps: Độ khó của nhiệm vụ phụ thuộc vào mức độ thành thạo của bạn –

Một giờ sau, sẽ tiến hành các nhiệm vụ sau: hoàn thành một bộ giấy tờ mô phỏng thí nghiệm vật lý, và đảm bảo tỷ lệ chính xác trên 70%, hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nhận 1 điểm giá trị trí tuệ của mục tiêu liên quan Hứa Nam, cho rằng điểm chủ chỉ còn lại 3, nhiệm vụ đầu tiên thất bại, sẽ không bị trừ điểm, sét đánh x3】

Nguyễn Trà chớp chớp mắt choáng váng, giờ tôi đi bói toán cho người khác sao?

Nhiệm vụ thất bại, không nói trừ hay không trừ điểm dung mạo cùng với điểm trí tuệ, Nguyễn Trà đại khái có thể hiểu được, dựa theo mấy nhiệm vụ trước, hệ thống bình thường sẽ không nói rõ có trừ điểm gay không, nhưng khi bị mục tiêu liên quan điểm cao hơn 10+, Nhâm Khinh Khinh sẽ thảm.

Hiện tại Nguyễn Trà đơn giản cảm thấy hệ thống rất giống sản phẩm bị lỗi, một mặt điên cuồng muốn cho Nhâm Khinh Khinh nhiều lợi ích, một mặt lại điên cuồng làm cho Nhâm Khinh Khinh bị xấu mặt, sớm muộn gì cũng có một ngày, các chương trình trong hệ thống sẽ bị lỗi?

Đương nhiên, Nguyễn Trà phải thừa nhận, nhiệm vụ trước mắt rất có lợi cho Nhâm Khinh Khinh.

Đầu tiên, Hứa Nam không giỏi vật lý, thứ hai... Mình vừa rồi đã xác nhận, Hứa Nam không nghe thấy âm thanh điện tử.

Do không nghe thấy âm thanh điện tử, cho dù Hứa Nam gặp phải môn học giỏi cũng vô dụng, chỉ vì không thể phát động trước.

Nguyễn Trà nhìn nhiệm vụ trên bảng điều khiển, rút ra một bộ bài thi vật lý, tươi cười hiền lành, "Nhâm Khinh Khinh, để tôi cùng cậu chơi đùa. ”

Bản thân mình không làm ra một bài kiểm tra tỷ lệ chính xác 100%, xin lỗi đã khiến cậu tốn thời gian thay đổi mục tiêu liên quan !

——

Một giờ sau, lớp 2.

Nhâm Khinh Khinh vừa thay đổi mục tiêu liên quan, mặt mày khoan khoái, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, trên mặt bất giác mang theo ba phần mong chờ cùng khát vọng.

Hệ thống đã kiểm tra, tổng điểm trí tuệ của Hứa Nam kém Nguyễn Trà, tài năng hầu như đều vận dụng thí nghiệm sinh học và hóa học.

Tuy rằng cậu ấy xếp hạng 10 ở trong lớp, nhưng cũng có khuyết điểm, hơn nữa, hệ thống phân nhiệm vụ theo lĩnh vực mình giỏi.

Nhưng vừa nghĩ đến Nguyễn Trà đứng đầu lớp, lại nhìn mình dựa vào tỷ lệ bao phủ trên 90% bài thi, miễn cưỡng lấy được thứ hạng 18 ở lớp, trong lòng Nhâm Khinh Khinh liền hận muốn chết.

Tất cả đều do cặp bố mẹ kia, chỉ số thông minh không cao, truyền cho con cái cũng không cao!

Nhâm Khinh Khinh nhìn thầy giáo trên bục giảng, trong lòng hỏi hệ thống, "Điểm trí tuệ của Hứa Nam không cao bằng Nguyễn Trà đúng không? Hơn nữa khi giao nhiệm vụ, sẽ không gặp lại tình huống Hứa Nam đang làm cùng một môn học đúng không? ”

Nếu như trước kia, Nhâm Khinh Khinh có thể kiêu ngạo nói, cho dù mình và Nguyễn Trà đồng thời làm nhiệm vụ hệ thống giao, cũng tự tin có thể hoàn thành trước.

Nhưng sau khi bị lấy đi điểm dung mạo và điểm trí tuệ, Nhâm Khinh Khinh không dám chểnh mảng một chút nào, may mà hệ thống nâng cấp lên 2.0, có thể khảo sát hoàn cảnh xung quanh của mục tiêu liên quan, từ đó đảm bảo không còn xuất hiện tình huống đối phương có ý hoàn thành nhiệm vụ.

[Điểm trí tuệ của Hứa Nam thấp hơn Nguyễn Trà một chút, đã xác nhận, vật chủ có thể yên tâm]

[Chương trình 2.0 của bản thống rất tinh vi, nhưng khi mục tiêu liên quan không thể làm nhiệm vụ, vật chủ có thể giao nhiệm vụ cho máy chủ để đảm bảo là người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.]

Nhâm Khinh Khinh có chút nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi nhíu mày, âm thanh điện tử của hệ thống luôn lạnh như băng không có cảm xúc, nhưng từ sau khi đổi mục tiêu bị liên quan, cảm giác càng lạnh như băng hơn một chút.

Có lẽ ảo giác của riêng của mình sao.

Nhâm Khinh Khinh đang định hỏi thêm cái gì, vừa mới mở miệng, nhất thời bị âm thanh điện tử giao nhiệm vụ của hệ thống làm cho dừng lại, trợn tròn hai mắt, thanh âm dường như sụp đổ: "Lừa đảo! Kẻ nói dối!! Cậu vừa nói gì? ”

Trong phút chốc, cả lớp, kể cả thầy cô, đều hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Nhâm Khinh Khinh.

Giáo viên hóa học đang giảng bài, khuôn mặt u ám nhìn về phía Nhâm Khinh Khinh, giọng nói lộ rõ vẻ tức giận, "Nhâm Khinh Khinh, lập tức ra ngoài đứng cho tôi! Gọi cha mẹ của em tới gặp tôi vào buổi chiều!”

Nhâm Khinh Khinh ngước mắt lên, nhận thấy xung quanh đang nhìn mình, đột nhiên phản ứng lại, thấy nhiệm vụ nên quá tức giận, tự nhiên đem lời mắng hệ thống, nói ra trước mặt cả lớp!!!

Ngẩng đầu đối diện với gương mặt đang tức giận của thầy hóa học, cả người Nhâm Khinh Khinh như rơi xuống hang băng.

Trên bảng điều khiển ảo màu lam trước mắt Nhậm Khinh Khinh, mấy dòng chữ tương đối dễ thấy.

[Đinh! Mời vật chủ trong vòng nửa giờ làm xong một bộ bài thi trắc nghiệm vật lý, hơn nữa tỷ lệ chính xác đảm bảo ở 100%, hoàn thành nhiệm vụ, thì nhận 1 điểm trí tuệ của mục tiêu liên quan Hứa Nam, xét thấy điểm vật chủ chỉ còn lại 3, nhiệm vụ ban đầu thay thế mục tiêu liên quan thất bại, không trừ điểm tích lũy, sét đánh x3.]

[Lưu ý: Khi điểm mục tiêu được liên kết cao hơn vật chủ 10+, cũng có xác suất nhận được hiệu ứng phản hồi tiêu cực.]

Hệ thống giao xong nhiệm vụ, bị kẹt lại một chút.

Bình thường mà nói, độ khó nhiệm vụ hẳn là duy trì ở mức độ trí tuệ trước mắt của vật chủ Nhâm Khinh Khinh có thể thông thạo, nhưng độ khó lập tức tăng lên cao như vậy???

Hệ thống:...

Hơi tự kỷ.