Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 39

Đường Hồng Mân biết chị hai cô ở nhà mẹ chồng chịu không biết bao nhiêu là khổ sở, dù sao nếu như chưa tự mình trải qua, thì không thể nói ra mấy lời như vậy được. Chỉ là, cô thấy tuy tính tình mình mềm mỏng, nhưng chuyện này lại hiểu rất rõ, bởi vậy liền nói: “Chị hai, lời của chị em hiểu rồi, em sẽ ghi nhớ kỹ.”

“Nhớ kỹ là tốt rồi.”

Thấy chị hai vẫn còn muốn tiếp tục nói, cô vội kéo chị cả tới: “Mẹ chồng của em nói hệt như chị cả này, đều nói năm sau chính sách sẽ thay đổi. Nếu việc nuôi dưỡng gia cầm thực sự được nới lỏng hơn, cuộc sống chắc chắn sẽ khấm khá hơn.”

Rõ ràng là chị hai vẫn chưa biết tin này, tuy rằng so với cô ấy ở hiện tại mà nói, vẫn chưa có đứa con nào, nhưng cô ấy vẫn không ngừng hỏi, Đường Hồng Mân nhanh cơ hội mà đánh lạc hướng cô ấy.

Chị hai quá chăm chỉ rồi, cô ấy vẫn có thể giúp đỡ cho cả nhà mẹ đẻ.

Lúc đó, thím Đường đang bận bịu trong phòng bếp, tuy cả ba đứa con gái trong nhà đều được gả đi rồi, nhưng số người trong nhà họ Đường cũng vẫn không ít, thêm ông bà nhà họ Đường đều ở đây, mỗi dịp lễ tết, mấy người chú cũng tới, thăm hỏi bề trên, giúp đỡ chút việc, náo nhiệt vô cùng, có thể tiết kiệm được không ít chi tiêu, dù sao mỗi người đều mang đồ ăn của mình tới, chưa đến mức mang cả dầu muối tương giấm đến thôi.

Lúc Đường Hồng Mân đến, việc trong phòng bếp cũng làm gần xong rồi, bà vốn không muốn bắt con gái làm việc, nhưng không ngăn được tay chân nhanh nhẹn của Đường Hồng Mân, chưa đợi mẹ ngăn lại, cô đã sắn tay áo, làm những việc mình quen tay, cứ như thể chưa từng được gả đi vậy.

“Chị hai nói gì với con vậy? Mẹ nói với con bé là nó có khác gì đâu, con cái thì chưa sinh được, Thành An vẫn còn ở đây, con bé cũng không chịu nhún nhường dù chỉ một chút.”

Thành An chính là chồng của chị hai, nhưng cô chưa gặp anh ta được mấy lần, bởi vì mỗi lần anh ta đều tìm cớ để không đưa vợ về nhà mẹ đẻ. Mấy cái cớ đó ai cũng hiểu rõ hết rồi, chỉ là hiểu nhưng không muốn nói thôi.

Cô con gái thứ ba thì cứ mải miếng làm không nói nửa lời, bà ấy lại nói: “Con đó, ở nhà mẹ đẻ không cần phải chịu khó như vậy, khó khăn lắm mới về được một lần, vào trong phòng nghỉ ngơi cho tốt không được sao? Chỉ cần nhớ là đừng nghe chị hai con nói linh tinh, làm gì có cô con dâu nào lại đi đối đầu với mẹ chồng làm gì? Con bé đó là do bị ăn hϊếp nên mới vậy thôi, mẹ thấy mẹ chồng con dễ tính như vậy, không khó để hòa hợp với nhau đâu.”

Chị hai thì nói đừng nghe lời mẹ, mẹ lại nói đừng nghe lời chị hai, dù biết hai người đều vì muốn tốt cho cô, khiến cô dở khóc dở cười không biết nên theo bên nào như vậy, chỉ đành cười trừ cho qua.

May mà, mẹ cô không nhạy bén như chị hai, thấy cô gật đầu rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Đườg Hồng Mân cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Thực ra, mỗi người sẽ có một cách nhìn khác nhau, có rất nhiều chuyện vốn dĩ không thể vơ đũa cả nắm được, lấy kinh nghiệm của bản thân áp đặt vào người khác, có trời mới biết cuộc sống của họ sẽ như thế nào.

Dùng cơm trưa ở nhà mẹ đẻ xong, lại được mọi người xung quanh kéo lại nói chuyện một hồi, thấy đông đến trời mau tối, cô và Hứa Học Quân không dám trì hoãn lâu, vội tạm biệt rồi quay về.

Cách bọn họ một đoạn đường, còn có chị cả và chồng của chị cả. Nhưng bởi vì hai nhà không cùng đường, ra khỏi đội sản xuất, bọn họ cũng chia tay nhau mà đường ai nấy đi.

Đi được một đoạn, cô lại vô thức ngước lại nhìn, trong lòng thoáng chút phiền muộn.

Lần trước quay lại nhà mẹ đẻ cảm xúc không hề sâu đậm như này, dù sao hồi đó cô mới được gả đi không lâu, không chỉ chưa quen được với cuộc sống trong phố huyện, kể cả Hứa Học Quân, đối với cô mà nói cũng giống như một người xa lạ vậy.