Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 38

Chị hai của Đường Hồng Mân cảm thấy bản thân cuối cùng cũng hết khổ rồi.

Nhà mẹ đẻ có ba chị em gái, cô ấy luôn cảm thấy bản thân mình đứng đắn nhất, cũng có năng lực hơn chị với em của mình, thấy chị cả lấy chồng một cách qua loa, lại thấy em gái ba yếu đuối như cục bột may mắn được gả vào nội thành, cô ấy cảm thấy bản thân mình phải được trải qua những ngày tháng tốt đẹp mới đúng. Cho dù không nói như vậy, em trai nhà cô ấy vẫn còn nhỏ, đến khi gia cảnh nhà cô khấm khá lên rồi, cũng vẫn có thể dựa dẫm vào em trai.

Cứ như vậy, cô ấy từ khi xuất giá, không hề có chút động tĩnh gì về việc mang thai, nhìn mấy người em trai chồng của mình lần lượt cưới vợ hết rồi, mặc dù chưa có thai, nhưng cô ấy cũng sốt ruột đến không chịu nổi nữa rồi.

Dù gì cũng sắp ba năm, chưa nói đến con trai, cô ấy tới đứa con gái cũng chưa sinh được.

Cuối cùng thì cũng có được tin tốt, mới đầu cô ấy còn chưa dám tin, đến khi chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, thì mới nói với nhà chồng. Vừa vặn không lâu sau đó là tới năm mới, cô ấy xoa xoa cái bụng, lần đầu xách được một thứ giống như quà mừng năm mới về, quay lại thăm nhà mẹ đẻ. Đương nhiên, lúc này chồng cô ấy cũng quay về cùng.

An ủi người mẹ ruột với vành mắt đang phiếm hồng, cô ấy lại hàn huyên cùng các chị em. Cuộc sống của chị cả không hề kém, dù sao một người mạnh mẽ như chị cả, lại có con trai bên cạnh, ngoại trừ việc nhà có hơi nghèo một chút, thì bên người cũng không có gì là không được như ý hết, vậy nên, cô ấy chỉ để ý mà căn dặn người em gái ba của mình thôi.

Tính tình của Đường Hồng Mân cũng rất tốt, thực lòng mà nói, trong hầu hết trường hợp, cô chỉ lo người chứ không lo chuyện. Dù gì chị hai cô quan tâm cô như vậy, không cần biết nói chuyện có hợp lý hay không, cứ nghe theo trước đã.

Trước kia khi cô chưa được gả đi, bởi vì hai nhà cách nhau cũng gần, vẫn thường xuyên có thể chạm mặt nhau, nhưng nhìn tình huống lúc này mà nói, cả năm chắc chỉ có thể được gặp nhau một đến hai lần.

“... Chị biết tính cách em rất mềm mỏng, ngày trước ở nhà mẹ đẻ, phía trước có chị gái, phía sau có em trai, muốn em kiên cường cứng rắn cũng không được. Nhưng gả đi rồi sẽ không được như vậy nữa, em đó, vẫn nên mau chóng mà sinh một đứa con đi, có con trai thì mới có được chỗ dựa vững chắc, đừng học theo chị, cũng đừng nghe lời mẹ.”

Lời này chị hai của Đường Hồng Mân cũng không muốn nói ra chút nào, dù sao người làm chị như cô ấy còn chưa có đứa con nào, thì có quyền gì mà nói vậy với em gái?

Còn mẹ đẻ của cô ấy nữa, hết lần này đến lần khác chỉ nói mấy câu giống nhau, khiến tính cách bọn họ lại càng mềm mỏng hơn, không được đối đầu với mẹ chồng, phải hiếu thuận, phải cần mẫn, phải vứt bỏ cái tôi của mình đi.

Không cần biết chị hai nói gì, Đường Hồng Mân cứ một mực cười như vậy, nếu đã thừa nhận thì cũng không phản bác làm gì, cứ giống hệt như lúc chưa lấy chồng thôi.

Chị hai cô nhìn bộ dáng mềm mỏng của cô, lại thêm hơi nói tiếp: “Em nói em... từng nói, không phải gió đông thổi bạt gió tây, mà là gió tây lấn át gió đông. Làm mẹ chồng, làm gì có ai thực sự đối xử tốt với con dâu chứ? Lúc này bà ấy dỗ dành em, là vì muốn em sinh cho bà ấy một đứa cháu trai béo mập mà thôi. Em xem mẹ chồng chị đó, bà ta có được ba đứa con trai, cũng được bế cháu trai rồi, không đối xử với đứa con dâu chưa mang thai như chị giống như cũ nữa, nhìn đã thấy sáng mắt chưa? Mẹ chồng em chỉ có duy nhất một người con trai, em sống lại cách xa nhà mẹ đẻ, nếu không nắm cho chắc mọi thứ, không biết được bà ấy sẽ đối xử với em thế nào đâu!”