Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 40

Lần này Đường Hồng Mân cảm nhận được rõ ràng hơn rồi, rằng bản thân từ người nhà đã trở thành khác với nhà mẹ đẻ mình rồi, thậm chí em gái họ của cô ở nhà cô còn giống chủ nhà hơn cả cô.

Thôi cũng đành...

Bởi vì trời lạnh đường trơn, đôi vợ chồng không đi được nhanh, đợi về được tới phố huyện cũng là chiều muộn rồi.

Đường phố vào tháng Giêng hoàn toàn không náo nhiệt như mấy ngày trước, thêm nữa giờ này cũng không còn sớm nữa, đường về nhà an tĩnh đến lạ thường. Mệt mỏi cả ngày trời rồi, cô cũng không có tâm trạng để nấu ăn nữa, chỉ nấu một nồi mỳ, đun ít nước nóng để rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi cho sớm.

....

Lại một ngày nữa, hai người lại đi tới nhà mẹ đẻ của thím Đường.

Đây là lần đầu tiên Đường Hồng Mân tới nhà bà ngoại của Hứa Ngọc Quân, vừa ra trước cửa hỏi rõ mới biết nhà bà ngoại thực ra cách đây không xa, đều cùng ở một huyện, chỉ là một nhà ở thành Nam, còn một nhà ở thành Bắc, đường đi cũng ngắn.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Nếu không quá xa, sao mẹ không dẫn em tới nhà bà ngoại sớm hơn?”

Theo thông lệ, con dâu đã gả vào cửa rồi, nhất định phải dẫn tới gặp bề trên của hai bên mới phải chứ, nhất là nhà họ Hứa. Từ trước đến giờ, bà vẫn im bặt không hề nhắc tới chuyện này, Đường Hồng Mân vẫn còn trẻ chưa trải qua chuyện này bao giờ, lại phải nhanh chóng thích ứng với cuộc sống trong phố huyện, không khỏi suy nghĩ một hồi về chuyện kia, thậm chí còn theo bản năng mà cho rằng, có khi do nhà bề trên của hai bên cách xa quá.

Anh ngập ngừng một lúc, cẩn thận cân nhắc mà tìm từ ngữ cho thích hợp, mới nói qua qua chuyện này một lần.

Tóm lại là quan hệ của hai bên không được tốt cho lắm. Chính xác mà nói, nhà nội anh đã hoàn toàn muốn cắt đứt quan hệ luôn rồi, cả đời không muốn qua lại nữa, nhưng đằng ngoại nhà anh vẫn muốn giữ chút ân tình mà nể mặt, dù sao bình thường không phải chạm mặt thì sẽ không chạm mặt, nếu không phải năm trước bà ngoại anh bị ốm một trận, chỉ sợ thím Đường có khi tháng Giêng cũng không tới nhà mẹ đẻ để chúc tết như vậy.

Về phần lý do, suy cho cùng cũng là vì nghề nghiệp của cha anh.

Ông Hứa trong thời gian đi làm xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, nhà máy liền phát cho số tiền trợ cấp không hề nhỏ, ngoài ra cũng lưu giữ lại vị trí công nhân phân xưởng, hơn nữa nhà ở trước kia cũng gọi mẹ của bọn họ tới nhận để ở. Có thể nói nhà máy luôn hết lòng giúp đỡ, dù gì vụ tai nạn đó ông Hứa cũng có một phần trách nhiệm.

Nhưng đằng nội nhà anh không nghĩ vậy, con trai mất rồi, không phải nên bồi thường sao? Tiền muốn, công việc cũng muốn, dù gì thì bọn họ đâu phải chỉ có mỗi người con trai này. Thế là mâu thuẫn bắt đầu phát sinh như vậy, nhưng cuối cùng thím Đường vẫn thu được thắng lợi, thề thốt tuyên thệ cả đời sẽ không lấy chồng nữa, chỉ sống một mình nuôi con trai. Cứ như vậy hai nhà bắt đầu cãi nhau ầm ĩ hết lên.

Về phần nhà mẹ đẻ của thím Đường, có thể nói hai bên đã không vừa mắt nhau từ trước rồi, bọn họ toàn nói với mẹ anh, chồng cô mất rồi, cứ vứt con trai cho nhà chồng đi, mau mau nhân lúc còn trẻ thì lấy chồng khác. Về phần nhà họ Hứa, chung quy cũng vì cháu trai của bọn họ, sao có thể không nghiêm khắc được?

Cãi qua cãi lại, nhà họ Hứa cuối cùng không chịu được nữa, nhà họ Đường vốn ngay từ đầu đã rất hằn học, nhưng cuối cùng lại chịu nhún nhường, nhất là vào mười năm trước khi Hứa Học Quân tiếp nhận vị trí của cha anh trong nhà máy, gia cảnh trong nhà cũng tốt hơn rất nhiều, hai nhà cũng khôi phục lại như bình thường.

Đi liền từ thành Nam tới thành Bắc, Đường Hồng Mân cứ nghe anh ngập ngừng mà kể qua qua như vậy, thực ra hầu hết toàn là do cô cố gắng mà tự hiểu, với khả năng biểu đạt của anh, có thể nói đại khái được như vậy là tốt lắm rồi.