Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 38: Đừng Sợ (H nhẹ)

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Ở phương diện tình cảm, Tân Thành Khuyết để lại cho cô ấn tượng khá thô bạo và gập ghềnh.

Anh lức nào cũng nói những từ hạ lưu, thô tục để trêu chọc cô, đời trước có rất nhiều cô bị anh thao đến mức hai chân khép còn không được. ( Đào: tội chị quá, chắc hẳn 1 đêm 7 lần trong lời đồn. )

Nhưng hôm nay, anh cực kỳ kiên nhẫn.

Đầu ngón tay nóng bỏng trêu chọc áo khoác ngoài của cô, sau đó từ từ di chuyển xuống phần eo bụng. Lực đạo cũng không quá nặng, ngược lại như có nguồn điện xẹt qua, cảm giác thật tê dại.

Sự ôn nhu bất ngờ càng làm cho cô hoảng hốt. Cố đè tay anh lại, kêu tên anh, đôi mắt như được ngâm qua nước ướŧ áŧ dầm dề.

Đầu ngón tay Tân Thành Khuyết khẽ dừng lại.

Một lúc lâu sau, anh mới nghe được giọng nói nhẹ nhàng kèm theo nức nở: “Tôi sợ.”

Cho nên, làm ơn, đừng đối với tôi như vậy.

Cô cố nén tiếng nức nở lại, bộ dáng quả thực làm tâm can anh nhói đau từng đợt.

Lòng ngực Tân Thành Khuyết chẳng khác nào dung nham nóng chảy, anh gặm nhắm môi cô, “Đừng sợ, tôi sẽ chừng mực.”

Sau đó anh lưu loát bỏ đi lớp áo ngoài của cô, chỉ dư lại một món nhỏ nhắn khinh bạc.Thiếu nữ thân thể lả lướt tinh xảo bày biện ra trước mắt anh, khuôn ngực đầy đặn kia, là thứ mà anh hằng mơ ước đã lâu.

Ánh mắt anh mơ hồ hiện lên ý định hung ác, ngay cả hô hấp cũng thô nặng hơn nhiều.

Tân Thành Khuyết như vậy làm Tạ Tư Dương vô cùng sợ hãi. Cô quá quen với biểu tình này của anh.

Anh ta lại phát điên rồi.

Mỗi một lần, cô tỏ ra kháng cự, đối với anh chẳng có chút hiểu quả nào.

Nhưng mà lúc này đây, anh chỉ trầm mặc, dùng đầu lưỡi nóng cháy hôn lên bụng nhỏ của cô.

Đôi tay ôm lấy eo cô bỗng run lên.

Tân Thành Khuyết đã chịu đựng đủ rồi.

Du͙© vọиɠ tích góp của tuổi trẻ, anh đều muốn trao hết cho người ở trước mặt. Hận không thể đem cô hoà vào xương máu, hận không thể đem cả thế giới này cho cô.

Nhưng cô nói cô sợ hãi.

Nút cài của áo ngực lưu loát bị cởi bỏ, áo nhỏ cũng bị xốc lên đến bộ ngực. Tân Thành Khuyết môi lưỡi một đường dọc theo da thịt tinh tế hướng lên trên, từng chút từng chút, công chiếm đầṳ ѵú cô.

Liếʍ láp, mυ'ŧ vào, thời điểm nóng nảy nhịn không được mà nhẹ nhàng gặm cắn, âm thanh cắи ʍút̼ cực kỳ da^ʍ mĩ.

Không nhẹ nhàng, nhưng đối anh đây đã là sự kiềm chế đến cực hạn.

Bên tai là tiếng nức nở khó nhịn của cô.

Rõ ràng là sướиɠ đến nổi máu trong người đều sôi sục, nhưng tại sao l*иg ngực của anh lại tràn ngập chua xót.

“Đừng sợ.”

Đừng sợ anh.

Ngón tay Tân Thành Khuyết dao động xuống phía dưới, tách hai chân khép kín của cô ra, khuấy đảo hoa huyệt cách lớp qυầи ɭóŧ bằng vải bông, và ngay lập tức như có dòng nước ấm áp làm ướt đầu ngón tay của anh.

Anh cật lực kiềm chế ý định xúc động muốn tiến vào của bản thân, hơi thở mạnh: ” Tạ Tư Dương, em đừng sợ.” Hắn thâm tình hôn lên cằm cô, ” Em cũng cảm thấy sướиɠ đúng không? Nơi đó chảy nhiều nước vậy mà.”

Người đàn ông kia hormone cực kỳ mãnh liệt, hơi thở nam tính không chút khe hở vây quanh lấy cô, hoa huyệt dưới thân gắt gao kẹp chặt, nhưng vẫn chảy ra thứ chất lỏng trong suốt. So với cách đối xử thô bạo của anh, loại giọng điệu lừa dối này khiến cô không thể cưỡng lại được.

Cô nhớ tới những lần anh dùng đầu lười thăm dò nơi tư mật đó, không phải đơn thuần là hôn, mà ngay cả thứ nước ấy anh đều diên cuồng mυ'ŧ, cả người cô không khỏi nóng lên, đầṳ ѵú bị hút đến sưng đỏ dựng thẳng lên, cảm giác đau rát vô cùng.

Chỉ còn lại có xấu hổ.

“Đừng nói nữa.” Cô không nhịn được mà che miệng anh lại, lông mi đen dài đều là sương mù.

“Ừ, tôi không nói nữa.” Tôi làm.

“Cũng đừng ở chỗ này.” Cô cắn môi, thật sự muốn khóc.

Cô nhớ tới một đoạn ký ức của đời trước, quả thật không dễ chịu chút nào.

Khi đó anh thô lỗ mà xé đi bộ quần áo trên người cô, dùng đầu ngón tay đem dâu tây đẩy mạnh vào hoa huyệt, không ngừng đưa đẩy, hoàn toàn không màng đến khóc lóc cầu xin của cô. Cuối cùng, anh còn tách hai chân cô ra, làm cô khoá người lên đùi của anh, đĩnh côn ŧᏂịŧ hung hăng ra vào, hung hăng nghiền nát vách trong mềm mại, tiến thẳng vào hoa tâm của cô.

Dâʍ ɖị©ɧ tươi đẹp theo chỗ tương liên giữa hai người chảy xuống, cuối cùng còn bị anh ta liếʍ đi.

Anh nói đây là trừng phạt, vì cô không yêu anh, cần phải phạt nặng.

Nhưng có cô gái nào sẽ yêu một kẻ coi mình là đồ chơi để thoả mãn du͙© vọиɠ chứ?

Tạ Tư Dương vịn tay ở trên đầu anh, nghĩ đến cánh tượng sắp phải đối mắt, chóp mũi ủy khuất đến ê ẩm.

Qυầи ɭóŧ ướt bị thuận tay cướp mất, thấy trong tay anh ta cầm một viên dâu tây, ngón chân cô đều khẩn trương mà cuộn tròn lên.

Tiếng nói đã sớm run rẩy, nước mắt cũng đổ ào ào rơi xuống: “Tân Thành Khuyết……” Cô không thể cầu xin sự tha thứ, bởi mọi ước nguyện của cô đều không quan trọng với anh.

Nhưng ngay sau đó, tiếng nấc nghẹn ngào của cô đã biến thành một tiếng rêи ɾỉ vụn vặt.

Quả dâu tròn trịa tinh xảo không trực tiếp tiến sâu vào huyệt thịt, mà bị anh giữ lại ở miệng huyệt không ngừng lăn lộn.

Dị vật lạnh lẽo cùng đầu lưỡi ướt hoạt của anh, đối với cô chẳng khác nào tra tấn.

Miệng huyệt không ngừng co rút lại, không rõ là vui sướиɠ hay khổ sở, dâʍ ɖị©ɧ bên trong giống như dòng nước vô tận. Đến cuối cùng, toàn bộ dâu tây cùng chất lỏng bị anh nuốt hết.

Tân Thành Khuyết gắt gao kiềm chế xúc động dưới thân, đem ánh mắt nhìn vào chỗ thịt mềm kia của cô. Anh đứng dậy, đem cô ôm vào trong lòng ngực, hơi thở ấm áp đánh lên trên ngực cô, chung quy vẫn là không bỏ được cái áo xuống.

“Đừng sợ, đừng khóc mà.” Anh kiềm chế lại giọng nói, “Tôi cũng không phải cầm thú, tôi rất có chừng mực.”

Cho dù, chỉ nhìn cô có một chút thôi, anh cũng muốn hoá thành cầm thú luôn rồi.

***

Nhìn lại chặng đường của bộ truyện này, Đào chỉ thấy mỗi hai chữ H NHẸ :)))), Tức cái mình ghê!!!

Mà các bác à, anh nào tui cũng mê hết. Tui đang đợi anh số 3 lên sàn, anh này ít đất ghê gớm.