Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 37: Ý Tưởng

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Trước cổng trường học người ra người vào, Tạ Tư Dương thật sự không muốn cùng anh ta tranh cãi. Vì thế cô nuốt cục tức vào trong, không chọn trở về biệt thự, mà đi vào một nhà hàng thuộc sản nghiệp của Tân gia.

Cô không tin trước nhiều người như vậy anh ta dám dở trò.

Tuy nhiên, nhóm đầu bếp căn bản còn đang ngây ngốc bất động, bị anh trừng mắt như ác bá*, tự giác đi ra ngoài.

*Ác bá: kẻ bắt nạt, kẻ cầm đầu, đầu gấu giang hồ các kiểu :)))

Phòng bếp rộng lớn, tức khắc chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tạ Tư Dương cảm thấy lưng như bị kim chích.

“Tân Thành Khuyết anh……” Cô quay đầu trừng lại, dù anh có vã đến mức nào thì cũng đâu cần phô cho toàn dân thấy.

Anh lại cười: “Tôi làm sao? Tôi còn chưa thao chết em, em uỷ khuất làm gì .” Thúc giục cô, “Nhanh lên, sắp chết đói rồi này.”

Tốt nhất anh nên đói chết luôn đi! Giảm bớt thành phần nguy hiểm cho xã hội!

Tạ Tư Dương tức giận đến nổi hai má lấm tấm bột mỏng, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người đi chọn nguyên liệu nấu ăn.

Cô không định lãng phí tài nghệ nấu nướng ngon lành của mình cho tên “già dê” này, chỉ tuỳ tiện nấu đại hai món rồi rời đi.

Thứ duy nhất làm cô yên tâm chính là, lúc cô đang nấu ăn, anh chỉ dựa nghiêng vào góc tường nhìn cô. Tuy ánh mắt có hơi nóng rực khó chịu, nhưng tay chân vẫn rất quy cũ, không có điểm nào thiếu tôn trông cô.

Có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Cách bên ngoài một cánh cửa, vị giám đốc hỏi có thể vào bên trong không, Thành Khuyết nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Trái tim Tạ Tư Dương đột nhiên nhảy dựng, ngay sau đó cô thấy vị giám đốc kia đẩy vào một xe trái cây, rất nhanh liền cung kính lui ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại.

Cô liếc mắt một cái, nhìn thấy một đống dâu tây ở bên trong, sắc mặt lập tức nóng rát, tức giận.

Quả nhiên biếи ŧɦái chính là biếи ŧɦái, hai đời đều không sửa được da^ʍ tà!

Tạ Tư Dương ngay cả đồ ăn cũng không muốn xào, cô tức giận đến mức cả người đều run lên, muốn rời đi thì bị Tân Thành Khuyết kéo lại.

“Em làm sao vậy?” Anh nhíu mày hỏi.

Còn dám hỏi cô làm sao à? Nhìn cô giống con ngốc ngày xưa lắm sao?

Nỗ lực giữ vững lý trí còn sót lại, không muốn tranh cãi với anh ta: “Tân Thành Khuyết anh mau buông tay ra, tôi phải về trường.”

Hắc mâu* của anh mang theo một loại cố chấp khác biệt, “Em nhất định là đang có chuyện gì đó.”

* Hắc mâu: tròng mắt đen.

Tạ Tư Dương quay đầu đi, không thèm nhìn anh.

“Không bằng để tôi đoán thử một chút.” Tân Thành Khuyết thấp giọng nói: “Từ lúc em nhìn thấy xe trái cây tiến vào thì rất tức giận.”

Đúng vậy, anh có thấy mình rất khốn nạn không.

“Em chắc không giận tôi vì thứ trái cây kia đâu nhỉ. . . Cho nên Tạ Tư Dương à,” anh nghiêm túc nâng cằm cô lên, “Em đang nghĩ tới cái gì?”

Anh dựa thật gần, gần đến mức hơi thở của cả hai giao vào nhau. Tạ Tư Dương còn đang tức giận, không đáp.

Tân Thành Khuyết nhân cơ hội đó hôn lên má cô một cái. Sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn hơi nước của cô, giọng nói hơi khàn: ” Nếu tôi đoán không lầm, chắc em nghĩ tôi sẽ đem chúng nhét vào tiểu huyệt em, để em đút tôi ăn.”

Tạ Tư Dương không ngờ, anh ta thật không biết xấu hổ, cô trừng anh: “Tôi mới không có!”

Rõ ràng đã cực kỳ tức giận, nhưng sao lời nói lại mềm ngọt như vậy.

Tân Thành Khuyết đối với dáng vẻ này của cô yêu thích không thôi. Tâm tư anh hiếm khi tốt lên, cong khóe môi: “Phải phải, là em không có, mà tôi có, tôi có được chưa.”

Anh vỗ về khuôn mắt trắng nõn của cô, đôi mắt rất tối, “Tôi có cái ý tưởng này, Tạ Tư Dương. Nếu được, chúng ta thử một lần?”

Tạ Tư Dương xấu hổ muốn khóc. Trên đời này, làm sao có người vô liêm sỉ đến thế.

Tuy nhiên, trước khi cô buông lời cự tuyệt kiên quyết, thân mình được bế lên và dựa vào bếp cao nửa người.