Editor: Đào
Beta: Trốt Trốt
***
Tạ Tư Dương cảm thấy đây không phải một chuyện tốt, sau khi cười xong thì muốn lôi kéo Kiều Giai Kỳ rời đi.
Tân Thành Khuyết đi trước cô một bước, anh bỏ xe chạy lại chặn đường.
Anh cười rất nhạt, “Tạ Tư Dương.”
Tân Thành Khuyết cao to, gương mặt lại treo vẻ cứng rắn, vừa nhìn là biết hạng người không nên chọc. Thấy chính chủ đã ra tới, người xem náo nhiệt tự giác chột dạ, yên lặng giải tán.
Ngoại trừ Kiều Giai Kỳ.
Kiều Giai Kỳ sợ đến ngây người, tầm mắt nhìn qua hai người họ, cô nàng hỏi nhỏ Tạ Tư Dương: “Hai người quen biết nhau à?”
Tạ Tư Dương cũng đang trong trạng thái load não.
So với chuyện Tân Thành Khuyết xuất hiện ở trường học, việc làm cô bất ngờ hơn chính là anh bị bêu xấu trước mặt mọi người.
Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, cô cong cong đôi mắt: “Quen chứ, chú ấy là chú nhỏ của tớ.”
Giọng nói xưa nay chưa từng ngọt như vậy.
Thân thể Tân Thành Khuyết căng chặt, một cái chớp mắt vừa rồi khiến anh dường như cảm nhận được vị máu ngọt ngào, ánh mắt chẳng khác nào sói con hung ác nổi dậy.
Ý cười trên mặt Tạ Tư Dương cứng đờ, ý thức được mình đang đắc ý vênh váo, cô thúc giục Kiều Giai Kỳ: “Cậu về trước đi, lát nữa tớ về sau.”
Đối với cô Tân Thành Khuyết chẳng khác nào trái boom nổ chậm, không biết khi nào sẽ phát nổ, cô không muốn liên luỵ đến Kiều Giai Kỳ.
Kiều Giai Kỳ ngơ ngác, lưu luyến mỗi bước mà rời đi.
Chờ cô nàng hoàn toàn đi mất, Tân Thành Khuyết nhéo mặt cô: “Chê cười tôi à?”
Tạ Tư Dương bị véo đến sinh đau, trong mắt cô tất cả đều là sương mờ: “Không có.”
So với lúc ở bên cạnh Kiều Giai Kỳ ung dung thoải mái bao nhiêu, thì hiện tại cô có hơi xa cách hời hợt một chút.
Tân Thành Khuyết khó chịu.
Loại khó chịu này so với lúc cô giới thiệu anh là chú cô, mà không phải một cái từ khác khắc sâu mối quan hệ.
Nhưng anh nhịn xuống. Anh biết Tạ Tư Dương không quá thích anh, loại không thích này từ ngày cô gặp anh lần đầu, anh đã cảm nhận được. Nếu anh cưỡng ép cô nữa, chỉ có thể kéo dài khoảng cách với cô.
“Tôi đói bụng rồi, Tạ Tư Dương.” Một tay anh cắm túi, thuận miệng nói. Bầu trời mùa đông xám xịt khắc nên hình dáng nổi bật còn có vài phần dịu dàng trên gò má anh.
Tạ Tư Dương hơi giật mình. Đói bụng thì đi ăn cơm, nói với cô chi vậy trời.
Tân Thành Khuyết lại nói tiếp: “Tôi muốn ăn đồ em làm.”
Lời này của anh vô cùng đứng đắn, cô cảm thấy chỉ là một yêu cầu đơn giản, ai ngờ người đàn ông trước mắt lại đỏ mặt, cô trừng mắt nhìn anh, ngay cả khóe mắt cũng bán đứng anh.
Đầu quả tim của Tân Thành Khuyết đều bị cô hoá manh. Anh nhịn không được vỗ vỗ mặt cô, cười xấu xa: “Như thế nào, không được à.”
Tạ Tư Dương nghiêm mặt đẩy tay anh ra.
Không trách cô nghĩ nhiều, bởi vì đời trước anh từng nói qua câu này.
Khi đó cô còn rất ngây thơ, chỉ cần anh không cưỡng ép cô làm chuyện đó, cô sẽ không phán cự vô ích.
Kết quả vào một ngày bình thường, cô ngây ngốc rơi vào bẫy rập ngôn ngữ của anh. Xác thật anh muốn ăn cơm cô làm, không phải dùng tay, mà là nơi đó……
Cái tên biếи ŧɦái này dám nhét dâu tây vào hoa huyệt cô, còn tinh tế nhấm nháp, dáng vẻ ngon miệng.
Hiện tại Tạ Tư Dương nhớ tới, đều cảm thấy bực mình.
“Tôi không biết nấu cơm.” Cô lạnh lùng đáp.
Tân Thành Khuyết cười nhạo một tiếng: “Lừa quỷ à.”
Anh lười biếng xoa xoa đầu cô, phát hiện chính mình không thể quá ôn nhu: “Một là bị tôi làm hai là đi nấu cơm, chọn một cái đi.”
Đào: em câm nín luôn mọi người ạ, nhờ vả người ta nấu cơm cho mà giống đi ăn cướp vl :)))