Editor: Đào
Beta: Trốt Trốt
***
Tạ Tư Dương mặt đã sớm đỏ như máu, lông mi đen bị nước mắt ướt làm cho ướt nhẹp, anh ta đối ôn nhu khác thường khiên cô có chút lúng túng.
Nhưng nhiều nhất vẫn là ủy khuất.
Dưới thân hoa môi sớm đã bị hút sưng lên, vô luận cô có khép chặt chân ra sao, cũng không ngăn được cơn cuồng nhiệt còn sót lại của bản thân, cô vẫn nhớ cái kɧoáı ©ảʍ cực đồ do đầu lưỡi linh hoạt anh mang tới.
Đôi đồng tử cô trong veo, yêu kiều nói : “Anh là…”
Là đồ cầm thú tồi tệ nhất, hai đời đều vậy.
Tân Thành Khuyết ngẩn ra, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Tim anh đập rất nhanh. Những cảnh tượng đã được anh khắc hoạ vô số lần đang dần chiếm trọn tâm trí, bức anh ngay cả hố hấp cũng rất khó thở.
Anh đưa tay đè lên ngực trái của cô.
Đầṳ ѵú thiếu nữ mềm mại, bị anh khi dễ đến ửng hồng. Dán gần như vậy, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình và anh đang chung một nhịp đập.
Tạ Tư Dương cảm thấy biểu tình của Tân Thành Khuyết có chút quái quái.
Bất quá tính tình anh lúc nào chả như vậy, cô cũng từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm.
Cô hít một hơi thật sâu, thanh âm mềm nhẹ: “Tân Thành Khuyết, mau buông tay.” Tuy cửa phòng bếp khoá chặt, nhưng tại địa phương xa lạ này cô không thể không biết xấu hổ, thẹn thùng.
Anh đột nhiên đem ngón tay giữa đè trước đầṳ ѵú cô, lòng bàn tay chai lỳ đυ.ng phải. Đôi mắt đen như mực: “Tạ Tư Dương, ta nghĩ nghĩ, ngươi nói đúng.”
Rõ ràng cô không hiểu mình đang nói gì, nhẹ nhàng a một tiếng, mềm mại mang theo ý động tình.
“Tôi chính là cầm thú.” Anh búng lên trán cô một cái, nghiêm túc nói.
Nhiệt độ cơ thể người đàn ông rất cao, nóng đến nỗi cả người cô muốn nhũn ra.Tạ Tư Dương không hiểu, một con cầm thú thì có cái gì đáng kiêu ngạo.
Nhưng rất nhanh cô liền hiểu được.
Anh vội vàng cúi đầu, nóng nảy mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú cô, chụt chụt ra tiếng. Bất đồng với vừa rồi, lúc này anh dùng lực cùng lớn, bàn tay to vuốt ve đùa bỡn đầṳ ѵú còn lại, nhũ thịt từ lòng bàn tay anh tràn ra.
Rõ ràng cô bị khi dễ đến khóc ồ ra tiếng, anh đều coi như không thấy, ngược lại ánh mắt càng ngày càng sáng.
“Tạ Tư Dương, em biết không?” Tân Thành Khuyết tham lam mà liếʍ mυ'ŧ từng chút một, lòng bàn tay vẫn là không muốn buông khỏi nhũ thịt cô, nói: “Cầm thú muốn hôn chết em, muốn đè lên em, muốn em cho tôi liếʍ, muốn em kẹp chặt tôi.”
Càng nói hô hấp anh càng gấp rút.
“Em biết, như thế nào là kẹp không?”
Vẻ mặt cô như hỏng mất, khó nhịn mà che lại lỗ tai: “Không muốn biết.”
Cô một chút cũng không muốn biết, được chưa!
Tay anh di chuyển xuống dưới thân cô, hoa huyệt sớm đã ướt đến rối tinh rối mù, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, chỗ kia chỗ mị thịt lập tức phun ra thứ chất lỏng.
Anh tinh tế bôi nó lên ngực cô, từng chút một đều rất nghiêm túc, trong mắt thậm chí mang theo sự cuồng nhiệt làm người khác run sợ.
Tạ Tư Dương có loại dự cảm không lành.
Cô muốn chạy trốn, nhưng anh so với nàng càng nhanh hơn, đem cô ôm lên bệ bếp.
Cúi người xuống, cái áo sớm đã bị kéo đến giữa ngực, đầṳ ѵú đứng thẳng.
Côn ŧᏂịŧ đỏ thẫm chọc vào, đánh thẳng lên nhũ thịt.
Đỉnh côn ŧᏂịŧ phun ra một lượng chất lỏng trắng đυ.c.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí còn có thể thấy rõ kết cấu gân xanh nổi phía trên nó, thấy rõ cái phương thức biếи ŧɦái của anh để khi dễ cô.
“Không cần……” Cô quả thực tuyệt vọng đến muốn khóc, trên thực tế đôi mắt cô sớm đã ướt đi.
Cũng không biết, dáng vẻ này đặc biệt càng làm cho người khác ra sức khi dễ. Tân Thành Khuyết đỡ lấy côn ŧᏂịŧ của bản thân, giọng nói khàn khàn: “Kẹp như vầy, ngoan, may đem ngực em bày biện thật tốt.”
Tạ Tư Dương sẽ nguyện ý sao? Cô cảm giác cái thứ kia quá nóng, nóng đến mức các tế bào trên người cô đều không ngừng run rẩy.
Vẫn là anh cường ngạnh nắm chặt tay cô, đem thứ đó dán lên hai bên ngực tròn trịa.
Côn ŧᏂịŧ thô cứng cứ như vậy chôn sâu vào nhũ thịt cô, mới đầu cô còn có thể chịu đựng nổi, chỉ là nhẹ nhàng mà đưa đẩy. Đến cuối cùng, cảm thụ được bầu ngực tinh tế, mắt anh sớm đã đỏ lên, hung hăng tiến công, động tác sắc bén lại cuồng dã. Rất nhiều lần côn ŧᏂịŧ hướng về phía trước, chọc đến cằm cô.
Tạ Tư Dương sớm đã mềm thành một bãi nước. Rõ ràng vυ' bị chà đạp đến có đau đớn, tiểu huyệt dưới thân lại khó nhịn mà co rụt lại, dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống.
Cô chịu không nổi, nức nở ra tiếng: “Tân Thành Khuyết…… Anh chậm một chút…… A.”
Anh đem cô kéo lên, côn ŧᏂịŧ nguyên cây cắm vào khẽ hở giữa hai chân cô, cọ xát hoa huyệt.
“Còn có thể kẹp như vầy.” Anh nói.
“Còn có,” Anh dừng một chút, ngón trỏ nhàn nhạt ở trước cửa huyệt không ngừng thâm nhập,
“Dùng nơi này.”
“Thao nơi này.” Anh sửa miệng.
Lông mi đen của Tạ Tư Dương tất cả đều là nước mắt.
Dưới thân tê dại, anh cố tình ngừng lại động tác, côn ŧᏂịŧ nóng đến nổi hoà tan đi cô.
Cô cảm thấy anh chính là cố ý, cố ý tra tấn cô.
Đột nhiên anh lại tiếp tục nhanh chóng va chạm lên, đâm cho đến khi trái tim cô run rẩy.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lan khắp hết toàn thân, Tạ Tư Dương run rẩy mà trào ra một luồng mật hoa.
Thời điểm cao trào, anh ta còn chưa thỏa mãn mà dùng côn ŧᏂịŧ nghiền ép trước cửa huyệt cô, môi dán bên lỗ tai cô, từng chút từng chút gọi tên cô, hỏi cô có biết.
Cô biết cái gì? Cô không biết cũng không muốn biết.
Chỉ biết người này cực kỳ xấu tính.
Anh va chạm một hồi, mới đem dịch trắng phun ở giữa hai chân cô, gặm cắn lỗ tai nhỏ của cô, thì thào nói: ” Cầm thú này rất yêu em.”
[ Anh thừa biết bản thân mình rất cầm thú. Nhưng mà, tên cầm thú này thật sự rất yêu em…]
***