Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 32: Bị Bệnh

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Cảnh báo! Cảnh báo! Chương này có thể gây sốc đường cho bạn đọc. Thỉnh cẩn thận :333

***

Lục Quân đem cô về căn hộ của anh.

Cô thật sự rất say, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể nhận rõ người, còn biết nắm chặt góc áo gọi tên anh.

Lục Quân đem cô đặt ở trên giường.

Khi say, cô sẽ không điên cuồng giống những người khác, ngược lại rất ngoan ngoãn, ánh mắt so với hoa tuyết bên ngoài còn sạch sẽ hơn.

Đôi mắt ấy, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh.

Anh sợ mình quấy rầy khiến cô tỉnh giấc, có vẻ như cô rất vui vẻ khi giữ khoảng cách với anh.

Chung quy chúng ta ngày một cách xa. Bất kể là mơ mộng hay hiện thực phủ phàng.

Ánh mắt Lục Quân trở nên ảm đạm, anh mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Em có thể nhắm mắt được không?”

Tạ Tư Dương không hiểu ý lắm, vẫn như cũ nhìn anh chằm chằm.

Anh đưa tay che đi mắt cô, mang theo vài phần run rẩy mờ ảo.

Anh sẽ mềm lòng mất.

Thế giới một mảnh u tối, cô cái gì đều cũng không thấy, chỉ có thể nghe thấy giọng nói như khắc chế gì đó của anh: “Ném tôi đi rất vui vẻ sao.”

Lục Quân nhớ rất rõ, khi anh mới bước vào quán ăn thì thấy cô xấu hổ lau miệng cười ngọt.

Nhưng anh muốn chính tai nghe cô nói.

Gã đàn ông kia tốt đẹp đến thế sao. Có thể vì hắn…… Mà từ bỏ anh?

Nghĩ đến, hô hấp anh đều đang run rẩy.

Cô lại như cũ không hiểu, hỏi anh: “Lục Quân, anh làm sao vậy?” Tiếng tim đập thật mạnh.

Lục Quân lại nhẹ giọng nói: “Tạ Tư Dương, tôi có bệnh.” Bệnh đến mức tôi không còn là tôi nữa, tôi không thể phân rõ đâu là mơ đâu là hiện thực. Điều duy nhất có thể xác định là, nó rất thích em, thích đến mức không thể kiểm soát được bản thân.

Sắc mặc cô vì kinh sợ mà trở nên trắng bệch, thật lâu sau duỗi tay sờ mực anh, ôn nhu ra tiếng: “Uống nước ấm.”

Trước kia mỗi khi sinh bệnh cô đều uống rất nhiều nước ấm.

Lục Quân ừ một tiếng, anh buông tay đang đặt trước mắt cô, không dám nhìn thẳng, xoay người đi chuẩn bị thuốc giải rượu và quần áo cho cô.

Quanh năm chỉ có mình anh sinh sống ở căn hộ này, thứ duy nhất phù hợp hơn là chiếc áo sơ mi này.

Nhìn qua thấy cô có chút khó chịu, khuôn mặt trắng sứ mang theo sắc hồng, lông mi đen tựa như dính tầng sương mù. Bất quá bộ dạng rất ngoan ngoãn nghe lời anh uống thuốc, rửa mặt.

Tới lúc đi tắm.

Lục Quân chuẩn bị xong nước ấm, anh đứng trước cửa phòng tắm, ngồi xổm xuống, tự tay giúp cô bỏ đi vớ, sau đó thay cho cô một đôi dép mới tinh.

Chân nhỏ của cô nằm trong tay anh, càng tô thêm vẽ trắng nõn lả lướt.

Anh nói: “Đi vào tắm rửa, hết mười phút là phải ra, nghe chưa.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, cũng không biết nghe có hiểu không.

Cánh cửa trước mặt đóng lại. Anh đứng ở ngoài cửa, nghe bên trong có tiếng nước nho nhỏ, trong nháy mắt cũng không biết nói bản thân đang làm những gì.

Còn không đợi mười phút, bên trong đã không còn tiếng động nữa.

Anh hoảng loạn mở cửa đi vào, may mắn, cô chỉ ngủ đi.

Cô thật sự rất ngốc, ngay cả quần áo chỉ cởi một nửa, nửa người lỏa lồ ở ngoài bồn tắm, lúc ngủ còn mang chút hương vị ngọt ngào.

Lục Quân trầm mặc thay cô lau sạch cơ thể, sau đó đổi bộ quần ào khác.

Trong lúc ngón tay chạm đến da thịt cô, dường như có một dòng điện chạy qua. Anh nhớ rất rõ niềm vui sướиɠ trí mạng mà cô mang đến, ngay cả trong mơ cũng chưa từng tồn tại.

“Tạ Tư Dương, thích anh đối với em khó như vậy sao?”

Anh đem cô ôm ở trên giường, cúi người nhìn thẳng.

Kết quả chỉ nhận được tiếng “ừm” trong vô nghĩa của cô.

Lẽ ra anh nên rời đi như thế. Nhưng có làm sao cũng không dời mắt được.

Thiếu nữ chỉ ăn mặc áo sơ mi trắng của anh, đường cong lả lướt như ẩn như hiện. Không có áo ngực trói buộc, hai viên trước ngực nổi lên.

Lục Quân nhìn thật lâu, lâu đến nỗi, các xương ngón tay của anh xiết đến trắng bệch. Anh cúi đầu, cách áo sơ mi ngậm lấy đầṳ ѵú cô.

Ở trước mặt cô, anh chưa bao giờ muốn làm một quân tử.

————————

Lục Quân: “Ta bị bệnh.”

Thẳng nữ Tạ Tư Dương: “Uống nhiều nước ấm vào.”

Sau đó, văn nhã bại hoại Lục Quân online.

Này chương có phục bút*. Với cả, các tiểu khả áo có muốn cục cảnh sát play sớm không?【 giương mắt kính 】

* Phục bút (đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau)

***