Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 33: Nửa Đời Sau Phải Khi Dễ Tôi (H Nhẹ)

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Vệt nước nhanh chóng lan ra áo sơ mi, hai điểm mẫn cảm run rẩy đứng thẳng, có thể tưởng tượng được anh dùng lực mυ'ŧ mạnh như thế nào.

Lục Quân vùi đầu trước ngực cô, dùng sức mυ'ŧ vào, thay vì dừng ở tuyến phòng ngự mỏng manh, anh lại đưa ngón tay vào giữa hai cúc áo, tìm kiếm thăm dò nhũ thịt trắng nõn căng tròn.

Cho đến khi cô khó chịu rêи ɾỉ. Anh mới dừng lại động tác xoa nắn đầṳ ѵú cô, một tay cởi bỏ cúc áo dư thừa, tay còn lại xoa nhẹ đùi trong mềm mại.

Các đầu ngón tay tinh tế lướt qua từng thớ thịt.

Lục Quân tách hai chân cô ra.

So với lúc trong xe, hiện tại anh càng cảm nhận rõ hơn về chỗ thịt mềm yêu kiều ấy.

Ướŧ áŧ, no đủ, bên trong còn chảy ra chất lỏng óng ánh như pha lê.

Trong giấc ngủ mơ màng, cô tựa như cảm nhận được gì đó, muốn đem hai chân khép lại, nhưng bị anh cứng rắn giữ chặt.

“Tôi muốn hôn em.” Lục Quân nói khẽ.

Anh bắt đầu mong chờ sự đồng ý của cô như lần đó.

Nhưng tinh thần của Tạ Tư Dương chưa tỉnh táo lắm, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh: “Lục Quân……”

Âm thanh nỉ non như muốn bóp nghẹt lấy anh.

Lục Quân cúi đầu, dùng lực ở tay nâng mông cô lên, đầu lưỡi tiến thẳng vào bên trong hoa huyệt, không ngừng tìm kiếm. Anh dùng sức hôn lấy, tất những điên cuồng, hận thù, ghen tuông và tuyệt vọng mà trước đây anh chưa từng có.

Lượng chất lỏng chảy ra từ hoa huyệt được anh liếʍ sạch vào trong miệng. Khoảnh khắc này đáng lẽ nên ngọt ngào dễ chịu, nhưng không hiểu sao anh chỉ thấy nỗi đắng cay chua xót. Trớ trêu, kẻ như anh chỉ mãi là kẻ vô danh trong cuộc đời cô.

Cô vẫn mơ màng như cũ, nước mắt sinh lý từ hốc mắt chảy ra. Vô lực phản kháng, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng nhỏ như vậy.

Lục Quân ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi và đưa lưng về anh, bàn tay lành lặn bao phủ lấy cặρ √υ' cô. Sau đó đem côn ŧᏂịŧ thô nóng kẹp giữa hai chân cô, cấp tốc cùng ác liệt va chạm.

Đây không phải sự điên cuồng của anh.

Lục Quân hi vọng người trong vòng tay anh sẽ tỉnh lại, dù cô có giận anh, trách anh, đánh anh thậm chí là hận anh cũng được, vẫn tốt hơn để mặc anh, một mình bước đi trong đơn độc.

Tình huống hiện tại làm cô hơi ngơ ngác, đôi mắt xinh đẹp vì bị anh bắt nạt mà đỏ hoe.

May mắn, những gì cô gọi là tên của anh.

May mắn, lúc này cô đã biết anh là người đối xử như thế với cô.

Lục Quân tham lam cảm thụ kɧoáı ©ảʍ bao vây quanh côn ŧᏂịŧ, mồ hôi mỏng của anh làm ướt thái dương cùng tóc mái.

Sau khi nhấp vài xong vài cái cuối, anh để Tạ Tư Dương ở trên giường, côn ŧᏂịŧ đỏ đậm chôn sâu vào mông cô, gia tốc lao tới.

Cô hiển nhiên không chịu nổi sự ngông cuồng của anh, quỳ bò suy tính trốn về phía trước, lại bị anh bắt trở về, lòng bàn tay lớn chặt chẽ giam cầm eo cô.

Khăn trải giường bị lượng dâʍ ɖị©ɧ của cô làm ướt.

Cuối cùng Lục Quân cũng rút ra bắn trên cặρ √υ' no đủ của cô.

Chiếc cúc áo sơ mi sáng màu vẫn chưa được cởi ra hết, cặρ √υ' tròn trịa nửa ẩn nửa hiện, càng tô thêm vẻ đẹp khó lòng nói hết.

Cô nhắm chặt hai mắt, nước mắt chảy ra. Khuôn mặt nhỏ dán ở trên giường, có chút ủy khuất, đôi môi đỏ thắm khẽ động.

Lục Quân đến gần, mới nghe rõ lời cô nói.

Cô nói: “Anh khi dễ em.”

Lục Quân ừ một tiếng, “Đúng vậy, là tôi khi dễ em. Cho nên…” Đầu ngón tay anh run run phát hoạ môi cô, “Cả đời này em phải khi dễ lại tôi, Tạ Tư Dương à.”

“Từ nay về sau, nửa đời còn lại của anh đều cho em khi dễ.”