Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 31: Chuốc Say

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Tạ Tư Dương nhìn về phía Lục Quân, sửng sốt hồi lâu.

Cảnh tượng này làm cô cảm thấy như quay lại thời điểm vừa mới gặp nhau.

Lúc ấy cô ở trong văn phòng chờ anh, không cảm thấy nhàm chán, ngược lại tâm tình tràn đầy thấp thỏm, không biết nên bắt chuyện thế nào với anh. Hiện tại nhớ tới, mới hậu tri hậu giác* phát hiện có chút ngọt ngào.

*Hậu tri hậu giác [后知后觉] :

Giải thích căn bản: “Tiên tri tiên giác” cùng “hậu tri hậu giác”, rất đơn giản, chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, đầu tiên là tiên tri tiên giác đến cuối cùng là hậu tri hậu giác. (Nguồn GG)

Lục Quân nói: “Chuyện liên quan đến bạn học nhảy lầu lần trước.” Anh nhìn sâu vào mắt cô: “Lúc ấy em không nói thật.”

Tạ Tư Dương phản ứng lại, mặt chậm rãi đỏ lên.

Lúc ấy cô nói cô ở ký túc xá. Là nói dối, thực chất cô và Tân Thành Khuyết ở bên nhau.

“Rất xin lỗi.” Ngữ khí cô mang theo áy náy mà xin lỗi.

Nhưng bây giờ có xin lỗi cũng vô dụng, cô vẫn phải đến cục cảnh sát một chuyến.

Lần này cô vừa vào cửa, không ít người đang tăng ca trong chi đội nhìn về phía cô, trong ánh mắt còn mang theo tia dại ra.

Một trong số đó, có người đang ăn mì còn làm rớt cả cái muỗng.

“Cam Tiểu La.” Lục Quân gọi tên cô nàng, “Cô phụ trách thẩm vấn em ấy một chút đi.”

Ngay cả mì ăn liền Cam Tiểu La còn nuốt không trôi. Cô nàng lau lau miệng, sắc mặt chứa chan phiền sầu.

Vợ chồng người ta đang đánh nhau, tự nhiên lôi kéo cô thành người xấu à!

Những người khác cũng đồng tình nhìn cô nàng một cái, từng người làm bộ đang vội.

Tạ Tư Dương cứ nghĩ rằng, cảnh sát khi thẩm vấn nhất định rất nghiêm túc, nhất định rất đáng sợ. Cho dù bản thân cô đã chuẩn bị tâm lý kỹ cường thế nào, nhưng khi cô bước vào phòng thẩm vấn, trừ bỏ bên trong có chút tối và bên ngoài hơi âm trầm ra thì không có gì đặc biệt. Cái cô cảnh sát tên Cam Tiểu La từ đầu đến cuối đều dùng lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ, việc công xử theo phép công, một chút cũng không mang ý ép buộc.

Đến cuối cùng, lời nói của cô cũng chỉ có chút biến đổi.

Sau khi Tạ Tư Dương ra ngoài không thấy Lục Quân đâu, cô hỏi Cam Tiểu La: “Tôi có thể đi rồi sao?”

Cam Tiểu La trên mặt nghiêm túc, trong lòng lại khổ sở nở hoa.

Quả nhiên nộp mạng vô ích, không giữ được người kẻ sai tất nhiên là cô.

Vẫn là Giang Dịch tương đối nhanh trí, hai lần trước lúc Tạ Tư Dương tới đã từng gặp qua anh ta: “Trước tiên cô khoan hãy trở về, hiện tại tuyết lớn như vậy, có gọi xe cũng không có ai đâu. Chúng tôi sẽ tan ca sớm thôi, không bằng đi quẩy cùng chúng tôi, có gì để tôi kêu Tiểu La đưa cô đi. Đúng không Tiểu La, tôi nhớ rõ nhà cô ở cùng hướng với trường A Đại mà.”

Cam Tiểu La cũng hiểu ra dụng ý của anh ta, liên tục gật đầu.

Cái thời tiết này xác thật khó để trở về. Mắt Tạ Tư Dương quét nhìn bốn phía, Lục Quân không có ở đây. Giang Dịch và Đinh Khải Hải đều là những gương mặt quen thuộc, đời trước bọn họ một lòng đi theo Lục Quân lên tới đại đội, rất đáng để tin cậy. Cô chậm rì gật gật đầu.

Gần cục cảnh sát có một quán ăn, tiết trời se lạnh, mọi người ở đây đều gọi cho mình vài chai rượu làm ấm người, riêng người lái xe một giọt cũng không được uống, Tạ Tư Dương lại bị rót mấy chén.

Giang Dịch nén không được mà bắt chuyện với cô, vẻ mặt anh ta tò mò nhìn về phía Tạ Tư Dương: “Nghe nói cô ‘đá’ Đại đội trưởng của chúng tôi à?”

Trong khoảng thời gian này mọi người không dám bàn luận về vấn đề đó, nhưng họ vẫn luôn hiếu kỳ, Giang Dịch nhắc tới, mọi người xung quanh lập tức đưa ánh mắt chuyển sang cô.

Lông mi thiếu nữ cong dài, ánh mắt rất sáng, cô ngẩn ra một lát, cầm lòng không được lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Ừ!”

Có như vậy, anh ấy mới không xảy ra chuyện gì.

Vài người ở đây bởi vì nụ cười của cô mà thân thể lay động, ngay cả Cam Tiểu La cũng muốn che lại trái tim đang đập như nhồi máu cơ tim.

Đáng tiếc không ai cho cô nàng cơ hội này.

Một đôi tay đỡ lấy bả vai Tạ Tư Dương.

Ánh đèn bên trong quán ăn làm sườn mặt của Lục Quân càng trở nên lãnh đạm.

“Ai cho các cô cậu rót rượu em ấy?”

Cam Tiểu La phản ứng lại, tỉnh táo một chút, hận không thể biến chính mình thành cút nướng.

Giang Dịch cũng ngơ đến phát ngốc.

Bọn họ nhìn Đại đội trưởng từ trước đến giờ đều lạnh lùng đang cởϊ áσ khoác bọc cô gái lại một cách cẩn thận, sau đó khom lưng ôm đi.

Toàn bộ động tác rất nhẹ nhàng, ngay cả khóe mắt đều chứa đựng ôn nhu tràn ngập.

Qua thật lâu, Giang Dịch mới đẩy đẩy Cam Tiểu La.

Anh ta nói: “Trở về nói với các chị em trong đoàn, các cô hoàn toàn không có cơ hội đâu.”

“Đáy lòng anh chỉ chứa đủ một người, dù có bị chặn ngoài cửa lần nữa, cũng sẽ không nhìn người khác bằng nửa con mắt.”