Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 25: Bạn Bè

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Đêm đó, Tạ Tư Dương bày tỏ tâm tình, khiến cho Lục Quân không cách nào bình tĩnh nổi.

Từ thuở niên thiếu cho tới giờ, anh đã nghe qua không ít lời thổ lộ, tốt xấu, rụt rè, phóng đãng. Có thể tất cả lý trí cùng nhẫn nại của anh, chỉ vì một câu nói “Tôi thích anh” mà tan vỡ.

Đêm đó, anh ở dưới ký túc xá phả ra những làn khói trắng bạc. Anh không thích hút thuốc, nhưng một khắc ấy, anh rất muốn bản thân phải tỉnh táo lại. Sợ, sợ những chuyện vừa xảy ra lúc nãy… đều là ảo giác.

Lúc trở về cục cảnh sát, lần đầu tiên trong đời anh mất tập trung như vậy, ngay cả đặt bút viết kiểm điểm cũng thành thư tình.

Lại chậm chạp không dám nói ra.

Tuy anh chưa từng nói qua chuyện yêu đương, nhưng vẫn tự nhận mình sẽ không giống mấy thiếu niên bồng bột hấp tấp, hay bộ dạng điên cuồng theo đuổi của những nữ sinh. Nếu cô thích anh, chắc chắn sẽ tới tìm anh.

Nhưng mà Lục Quân đợi năm ngày, cô một lần xuất hiện cũng không có.

Trong năm ngày bận rộn nhất, thậm chí có những lúc, ngay cả cơm anh cũng chưa ăn kịp, nhưng bất cứ khi nào có thời gian nghỉ ngơi, anh liền lấy ra ảnh chụp của cô —— cắt xuống từ đoạn video kia, nên chất lượng ảnh kém, chỉ thấy được một bóng hình mờ. Anh còn xoá bỏ đi sự tồn tại của người đàn ông kia.

Nhưng thời gian càng lâu, anh ngày càng thấp thỏm.

Anh biết quá ít về cô.

Lục Quân không biết mình chịu đựng mấy ngày qua như thế nào, mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, cảm giác ngột ngạt trong l*иg ngực mới chịu tản đi.

Anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô, hỏi cô ăn cơm không.

Tạ Tư Dương còn không biết đối mặt với anh ra sao, chuyện xảy ra đêm đó giống như một tai nạn hoang đường với cô hơn.

Cô cẩn thận gật đầu, tính toán cơm nước xong sẽ nói chuyện thật rõ với anh.

Địa điểm phải được đặt trước, là một quán ăn nhỏ gần trường học, các cặp đôi thường xuyên tới đây. Còn chưa đợi tới nơi, điện thoại từ trong cục gọi tới.

Lục Quân thấp giọng nói câu xin lỗi, làm cô nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ngay sau đó trái tim lại nói gì đó.

Anh cúi đầu nhìn cô, tất cả trong mắt đều chứa ôn nhu: “Em về cục với tôi đi.”

Đại não Tạ Tư Dương rất lâu mới nhận được tín hiệu, lúc này mới nhỏ giọng ừ một tiếng

Rất nhanh Lục Quân đã thay đổi phương hướng của xe, chạy đến cục cảnh sát.

Không khí trong cục không khác lần đầu cô tới lắm, Lục Quân về tới liền có mấy người báo cáo tình hình cho anh. Tạ Tư Dương đi phía sau anh, nhận được không ít ánh mắt tò mò. Do có ngài đội trưởng ở đây, tuy ánh mắt những người này rất tò mò, nhưng cũng không hỏi gì.

Lục Quân đưa cô vào văn phòng riêng, lấy ra một hộp cơm: “Nước ở chỗ đấy, có thể tự rót. Đồ vật trên bàn có thể chạm vào, nếu nhàm chán thì em ngồi xem tivi. Cơm do cục đặt, có thể ăn không ngon, em đừng để ý.”

Lúc Lục Quân nói những lời này, vẻ mật rất nghiêm túc. Trong nháy mắt, Tạ Tư Dương tựa như quay về quá khứ, đời trước, anh cũng nghiêm túc tỉ mỉ như vậy, muốn sắp xếp ổn thoả chuyện của cô.

Cô nhịn không được, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày: “Không ngại.”

Trong lòng Lục Quân mềm mại. Anh muốn duỗi tay xoa đầu cô, nhưng rốt cuộc đành khắc chế lại.

Chuyện trong cục không phải nói hai ba câu là xong, lúc anh trở về, sắc trời sớm đã tối sầm. Trong văn phòng chỉ mở đèn bàn, cô dựa lên bàn, nghiêng mặt ngoan ngoãn.

Nghe được âm thanh mở cửa, theo bản năng ngẩng đầu. Mắt thấy xuất hiện một người, buông lỏng cảnh giác: “Lục Quân.”

Anh ừ một tiếng, có chút đau lòng mà đi đến bên cạnh cô: “Mệt sao?”

Tạ Tư Dương lắc đầu.

Cô mới vừa tỉnh dậy, mang theo sự dễ thương khác lạ, làm trái tim Lục Quân mềm đến rối tinh rối mù.

Tại sao lại thích cô đến như vậy, anh cũng không biết. Chỉ biết, người mà bản thân luôn tìm kiếm, chính là em.

Án tử trên tay còn chưa xử lý xong, anh muốn đưa cô về trường trước, cô một chút bất mãn cũng không có.

Xe ngừng trước chỗ ký túc xá của trường.

Lục Quân không đi ngay, anh rũ mắt nhìn cô.

Cô đứng đứng dưới ánh đèn đường, ánh sáng ấm áp rọi xuống thân hình cô, những sợi tóc đen nhánh, nhu thuận dính vài chiếc bông tuyết.

Thời điểm nắm tay cô, anh thuận tiện hôn lên khuôn mặt xinh đẹp ấy.

Anh muốn làm vậy rất lâu rồi.

Nhưng mà, Tạ Tư Dương bị doạ cho hoảng sợ.

Suýt nữa là cô tránh khỏi.

Chớp mắt, không khí rơi vào lặng im.

Phản ứng của cô quá lớn, lớn đến mức, Lục Quân không thể lại lừa gạt chính mình.

Thật lâu sau, anh gian nan cất tiếng: “Tôi cho rằng, chúng ta là bạn bè bình thường.”

***

Hôm nay mưa lạnh lẽo qué thui thì làm 1 chương cho nóng nha các tiểu khả ái!!!