Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 26: Bị Đá Rồi

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Tạ Tư Dương không dám nhìn Lục Quân.

Kiếp trước cô đã làm đủ chuyện để hại anh, kiếp này cô không thể hại anh được.

Huống hồ cô vẫn không hiểu, sao anh có thể tiếp nhận lời tỏ tình của cô chứ.

Anh thích cô? Đáp án là phủ định.

Tuy rằng phương diện EQ cô khá thấp, nhưng mà bản thân cô cũng từng trải qua một đoạn tình cảm ngọt ngào với Hứa Cảnh Giang, còn gặp qua Tân Thành Khuyết cố chấp điên cuồng. Đời trước, ánh mắt Lục Quân nhìn cô rất nhạt nhòa, nếu có tình yêu, cô không thể không nhận ra.

Vậy mà, mỗi lần đối mặt với anh, cô lại không biết phải giải thích ra sao.

Cô cúi đầu, thành thật: “Rất xin lỗi.”

Bóng đêm bao phủ lấy cô, làm thân hình cô trông thật đơn bạc.

Lục Quân nói: “Được.”

Sau đó anh trở về cục, mọi người xung quanh đều nhàn rỗi, cắn hạt dưa tám chuyện với nhau.

Cam Tiểu La hỏi: “Mọi người xem, có phải đội trưởng động tâm rồi không? Thiệt hay giả vậy trời?”

“Thật giả gì thì đi hỏi đội trưởng đi? Chỉ là chị dâu…” Giang Dịch sờ soạng cằm, chậc hai tiếng: “Tôi rất thích, lớn lên rất đẹp mắt.”

Cam Tiểu La là thành viên nữ duy nhất trong chi đội, ánh mắt coi thường chiếu lên mấy tên đàn ông đang thèm thuồng kia: “Đi đi, lớn lên xinh đẹp thì làm sao? Tôi thật muốn khóc, mặc dù không phải kẻ gian thích Lục đội, nhưng vì các chị em trong đoàn, tốt xấu gì tôi phải đi hỏi một chút.”

Nói thì nói như vậy, Cam Tiểu La vẫn luôn có một nỗi sợ vô hình với Lục Quân từ khi gia nhập đội, tất nhiên sẽ không tiên phong đi đầu. Ngược lại, Giang Dịch thấy Lục Quân trở về, liền chạy tới: “Lục đội, lần sau anh mang chị dâu cùng đi ăn một bữa cơm nha, giới thiệu cho bọn em một chút.”

Đinh Khải Hải nhìn vào biểu cảm lạnh lùng của Lục Quân, cậu ta rất muốn bổ não Giang Dịch ra xem thử đầu óc cậu ta rốt cuộc chứa cái gì.

Lục Quân ngẩng đầu lên, đem nước trong cốc thủy tinh uống hết.

Những giọt nước xẹt qua hầu kết, dính vào cổ áo.

Anh rũ mắt xuống, yên tĩnh nhìn những giọt nước còn đọng trong ly, “Bị đá rồi.”

“Trong đội của chúng ta ai ai cũng có thập bát ban võ nghệ*, đến lúc đó chúng ta sẽ biểu diễn một vài tuyệt kỹ cho chị dâu…… Khoan khoan…” Giang Dịch còn chưa phản ứng kịp, “Cái gì cơ?”

· THẬP BÁT BAN VÕ NGHỆ các kiểu kỹ năng; các ngành nghề.

Nhưng cậu ta chỉ thấy được bóng dáng xa vời của anh.

Cam Tiểu La cũng cho rằng bản thân nghe lầm: “Đội trưởng Lục vậy mà bị đá? Thật sự bị đá sao?”

Vẻ mặt Giang Dịch hỏng mất: “Tôi cũng không biết.”

“Không biết thì đừng hỏi.” Đinh Khải Hải cho cậu ta một ánh mắt hình viên đạn, bộ tên này không hiểu cái gọi là thấu tình đạt lý à.

Giang Dịch: “Hả?”

——

Bầu trời ở thành phố C giống như một bóng râm cực lớn, nhanh chóng tối sầm.

Ngày đó Tạ Tư Dương vẫn như cũ đi trước, Lục Quân ở phía sau nhìn theo bóng dáng đang dần biến mất.

Cô không dám quay đầu lại.

Tuy đã nhận định Lục Quân không thích mình, nhưng sao… cô cứ cảm thấy bản thân là người sai.

Trở về phòng ngủ thì thấy Văn Hiểu Nhã, cô nàng hỏi Tạ Tư Dương, người nọ dưới lầu là bạn trai bồ à.

Trong lòng Tạ Tư Dương bủn rủn, nói không phải.

Văn Hiểu Nhã nói: “Làm tớ sợ nhảy dựng. Mấy ngày nay xảy ra vụ án mạng, thiếu chút nữa tớ đem anh ta nhận thành Lục Quân rồi. Bồ biết Lục Quân không? Chính là cái chú cảnh sát lần trước tới trường á, diện mạo đó mà không đi đóng phim thì thật đáng tiếc. Sau này khi xuất đạo tớ khẳng định sẽ cố gắng phấn đấu vì idol Dương Văn Lạc.”

Mọi người đều biết Văn Hiểu Nhã cuồng Dương Văn Lạc như thế nào, lúc lên ‘cơn’ cô nàng sẽ kéo mọi người trong phòng đi đánh bảng, thấy bộ dạng si mê của cô nàng, mọi người trong phòng đều cười, ngay cả Tạ Tư Dương tâm tình cũng tốt lên chút.

Kỳ thi giữa kỳ đến đúng như dự kiến, có khá nhiều điểm thi các môn văn hóa. Vào đại học rồi, ai ai cũng thảnh thơi dài dài, sự bận rộn giống như một cái lo xo bị kéo căng ra.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại Tạ Tư Dương vẫn trong trạng thái tắt máy, mỗi ngày ngâm mình ở thư viện, như thể cô rất cần thở một chút.

Sau khi kết thúc môn học cuối cùng, một người bạn cùng lớp đến nói với cô: “Tạ Tư Dương, bên ngoài có người tìm cậu.”

Tạ Tư Dương không nghĩ ra ai.

Trong thành phố này cô quen biết lác đác có mấy người, cùng Lục Quân đã mất liên lạc, Tân Thành Khuyết càng không cần phải nói. Nếu anh ta tới tìm người, vậy thì trực tiếp khiêng bao mang đi mới tính là bình thường.

Người tới cũng làm cô không ngờ.

Hành lang trường, Thư Nguyệt Đồng kéo vali, vẻ mặt oan ức mà hô phía cô một tiếng: “Chị.”

***

Vote, theo dõi để tạo động lực cho editor và beta nhé các đồng chí :333