Editor: Đào
Beta: Trốt Trốt
***
Đời trước Tạ Tư Dương có nghe người ta nói qua, Tân gia từng rơi vào khủng hoảng kinh tế.
Khủng hoảng kinh tế ấy, từ trong ra ngoài đều do người chú họ khơi mào lên, vì vậy Tân Thành Khuyết phải bận rộn hơn ba tháng trời. Kể từ lúc đó, vẻ ngoài độc đoán của anh như được đánh bóng sạch sẽ, tính cách thô bạo ăn sâu trong cốt, ngày một mãnh liệt hơn.
Nhịn một chút.
Trọng sinh, trên người cô hoàn toàn không có vết sẹo xấu xí ấy, căn bản Tân Thành Khuyết không thích loại nữ sinh như cô. Anh chỉ nhất thời húng thú mà thôi, chỉ cần trải qua một khoảng thời gian, rất nhanh sẽ lãnh đạm.
Tuy Tạ Tư Dương nghĩ thông suốt mọi chuyện, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác ủy khuất.
Trở về ký túc xá, cô trực tiếp đi vào phòng tắm, đem dòng nước ấm áp dội lên da thịt mình, lúc này, cô mới cảm thấy những dấu vết do Tân Thành Khuyết để lại, phai đi đôi chút.
Đi ra ngoài, đột nhiên Kiều Giai Kỳ cười xấu xa, hỏi cô vừa mới đi đâu về.
Tạ Tư Dương hoảng sợ.
Kiều Giai Kỳ nói: “Tui muốn đến phòng thay đồ tìm bồ, nhưng mà bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ mặc tây trang đen, còn chặn cửa không cho vào, thật không biết kẻ nào làm nữa. Đám bạn Lưu Du phải chờ các nam sinh ra, để đổi phòng.”
“Tớ đến đó sớm, sao chẳng thấy tên vệ sĩ nào.” Tạ Tư Dương nhẹ giọng đáp.
Hiếm khi cô nói dối, nhưng bộ dạng lại rất thành thật, Kiều Giai Kỳ không hề nghi ngờ.
Diễn xuất của vở kịch cực kỳ thành công, một vài đạo diễn nổi tiếng bày tỏ cảm nghĩ của mình, tuy rằng chỉ là nhân vật nhỏ bé, nhưng với một sinh viên chỉ mới bước vào ngưỡng cửa đại học, diễn xuất như vậy quả thật rất hiếm có.
Sau đó, Tạ Tư Dương được trao giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Mặc dù chưa nhận được kịch bản nhưng cô không hề nhụt chí. Điều gì đến cũng phải đến thôi.
Thứ sáu, tiết học cuối cùng, phòng học ở lầu hai, Tạ Tư Dương đang nghiêm túc chép bài, bỗng nhiên Kiều Giai Kỳ dùng cây bút, chọc vào tay cô: “Tư Dương nhìn kìa, đó có phải Lục Quân không.”
Những tán lá cùng cành cây Vân Sam bị tuyết đọng lại, dưới tàng cây, trên người của anh có dính tuyết trắng.
Anh ăn mặc thường phục, bởi vì tướng mạo cực kỳ hút mắt, có vài nữ sinh không cầm lòng được đến gần.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, lúc cô nhìn ra ngoài cửa sổ đúng lúc anh ngẩng đầu.
Tạ Tư Dương vội vàng quay đi.
“Đừng nói là, trường chúng ta xảy ra chuyện lớn gì nha?” Kiều Giai Kỳ không chú ý tới sự khác thường của cô, đĩnh đạc nói.
Bản thân cô ấy biết rất nhiều chuyện phiếm, rất nhanh đã bỏ qua Lục Quân, từ chuyện tâm linh gần đây cho đến chuyện giới giải trí, nhưng, Tạ Tư Dương lại vô tâm nghe.
Ngay cả các ghi chú cũng viết lộn xộn.
Cô nhớ tới đêm đó Lục Quân thấp giọng thì thầm bên tai.
Còn có đôi mắt đen dày đặc nhìn chằm chằm cô.
Quả thực muốn đánh chết chính mình.
“Tớ đi trước.” Tạ Tư Dương bất ngờ thu dọn đồ vật, đứng lên, vẻ mặt mờ mịt tạm biệt Kiều Giai Kỳ.
Phía trước, lão sư đang giảng bài đến nổi nước miếng văng như sao trời, Tạ Tư Dương lén lút đi cửa sau.
Từ nhỏ cô phải theo khuôn phép cũ, loại hành động này vẫn là lần đầu tiên cô làm, trái tim không ngừng đập thình thịch. Nhưng so với loại tâm tình né tránh Lục Quân ra, hình như lại tốt hơn rất nhiều.
Cô ra khỏi phòng học, đi về phía đường lớn.
Lúc này vẫn chưa tan học, khuôn viên trường không nhiều người. Không khí hơi lạnh, mười ngón tay cô lạnh băng.
Khi Lục Quân nhìn thấy Tạ Tư Dương, thì cô đang dùng hai tay chà xát vào nhau, đưa lên sưởi ấm mặt.
Anh đến gần cô, nhanh chân ôm cô vào lòng.
“Tạ Tư Dương.”
Cô giống như bị kinh hách, ánh mắt sạch sẽ bịt kín một tầng sương mù. Môi giật giật, sau một lúc lâu: “Sao anh lại tới đây vậy?”
Tôi tới là vì em, Lục Quân thầm nghĩ.
***
Đào thích anh Lục đội quá đi, u mê không lối thoát.(´ε` ʃƪ)♡