Editor: Đào
Beta: Trốt Trốt
***
Tạ Tư Dương bịt chặt tai, cô muốn chạy trốn, nhưng lại bị l*иg ngực rắn chắc cùng tiếng thở gấp bao vây, không một khe hở.
Thật dâʍ đãиɠ……
Cô nức nở cầu xin anh: “Tân Thành Khuyết, anh mau để tôi xuống.”
“Được thôi.” Tóc đen của anh ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt phá lệ sáng ngời: “Để tôi cắm vào đi.”
“Không được……” Cô không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu.
Vừa dứt lời, dưới thân càng kịch liệt va chạm.
Không giống với tiểu đả tiểu nháo* vừa rồi, côn ŧᏂịŧ hung hăng chà xát hoa huyệt, cửa huyệt sớm bị căng lớn, dâʍ ɖị©ɧ cô chảy xuống chỗ tương liên giữa hai người.
*Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.
Cánh tay Tân Thành Khuyết căng chặt, một tay anh nâng cả người cô lên là chuyện rất đơn giản.
Du͙© vọиɠ làm mắt anh trở nên đỏ đậm, gương mặt hung tợn hỏi cô: “Tại sao không được?!”
Anh không thể sao.
Tại sao anh không thể chứ.
Tạ Tư Dương sắp điên mất.
Trải qua cao trào một lần, anh vẫn như cũ không ngừng va chạm.
Cô bị ném đến chỗ vừa cao vừa thấp, hoa môi bị ma sát đến sưng.
Cuối cùng cô bị đè ở trước gương, hai chân tuỳ ý để anh ra vào không chút mệt mỏi.
Hoa môi thậm chí còn có thể cảm nhận được gân xanh nổi trên côn ŧᏂịŧ. Mỗi lần thọc ra rút vào đều phá lệ kịch liệt, hai hòn tinh hoàn thay phiên nhau đánh lên mông cô, tạo ra tiếng ‘Bạch Bạch Bạch’ ái muội.
Cô bị tra tấn đến lý trí tan rã, thiếu chút nữa nói ra.
May mắn, cuối cùng anh cũng bắn.
Phòng thay đồ không ngừng vang lên tiếng đập cửa.
Tân Thành Khuyết vẫn như cũ đè mạnh cô, trong tay không ngừng xoa nắn nhũ thịt mềm mại, cảm nhận tư vị sau cao trào.
Thật mềm, giống như con người của cô vậy.
Nhưng có một số điểm khác biệt, ví như việc cô quá quật cường, không để cho anh cắm vào.
Tân Thành Khuyết tự nhận mình là cầm thú, dù nguyện ý hay không, thì không có gì là không được. Nhưng anh chỉ muốn, cô dùng chất giọng nức nở ấy nói ‘đồng ý’.
Nghĩ đến thôi, hô hấp đều đau.
Hầu kết anh lăn lộn, xoay người, hôn lên vết sẹo dài trên mặt cô.
Đó chỉ là hiệu ứng đặc biệt của lớp trang điểm trên sân khấu, đã được mờ đi vì khóc.
Anh hôn cực kỳ nghiêm túc.
Tạ Tư Dương phản ứng lại, tâm tình vừa phức tạp vừa khó chịu. Chân mềm đẩy anh ra, mở ngăn tủ mình ra, lấy một bộ quần áo sạch sẽ.
Dưới thân dính nhớp, cảnh tượng nóng bỏng ấy làm sao anh có thể bỏ qua được, cô nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, không đi lau.
Ngực đau quá, cái tên hỗn đản này, dùng lực lớn vậy muốn gϊếŧ cô à.
Nhưng cô chỉ có thể nhấp môi, mặt vô biểu tình, bắt đầu mặc quần áo.
Tân Thành Khuyết ở sau lưng cô ‘chậc’ một tiếng, nói: “Nhẫn nhịn là tàn nhẫn.”
Tạ Tư Dương giận đến phát run. Mặc áo ngực xong, cô cong lưng mặc qυầи ɭóŧ vào.
Mười ngón tay của thiếu nữ thật tinh tế, cô nào biết, bản thân mình khi nghiêng người quyến rũ cỡ nào.
Tân Thành Khuyết nhịn xuống du͙© vọиɠ lấp loé trong mắt, liếʍ khóe môi: “Em giả vờ muốn mang tϊиɧ ŧяùиɠ tôi về nhà sao?”
Cô thiếu chút nữa bị tức chết, động tác dừng lại, còn có thể nói gì bây giờ? Ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho anh.
Thu dọn xong đồ vật của bản thân xong, cô làm bộ bình thản ung dung đi xử lý chuyện dư thừa còn lại.
Lễ phục là do đoàn đội thuê tới, hiện tại đã trở thành hai mảnh phế thải, không biết bồi tiền có xong việc không đây. Mà cái bàn…… lỗ tai Tạ Tư Dương đỏ lên. Quả nhiên lời anh nói không có lố, nhiều nước thật.
Tân Thành Khuyết an tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên có ý nói: “Lần sau chúng ta làm ở bãi biển đi.”
Làm mụ nội ngươi ấy.
Tạ Tư Dương không thể hiểu nổi, rốt cuộc trong đầu anh ta chứa cái bã đậu gì vậy, sao có thể không biết xấu hổ đến thế.
Nhịn một chút, cố gắng nhẫn nhịn nào Tạ Tư Dương. Cô thầm nghĩ.
***
Tương tác nhiều sẽ có chương mới nhé!(◍•ᴗ•◍