Editor: Đào
Beta: Trốt Trốt
***
Từ lúc trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên Tạ Tư Dương cảm thấy khuất nhục như vậy.
Ngực bị đè đến đau đớn, cái mông bị buộc nâng lên. Hai chân đều mềm xuống, run run rẩy rẩy.
Xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ, cô có thể thấy được hình ảnh của bản thân túng quẫn ra sao, thông qua chiếc gương phía đối diện.
Trong phòng thay đồ, không ngừng vang lên tiếng tràng pháo tay lanh lảnh, cặp mông phấn nộn bị đánh tới phiếm hồng một mảnh.
Nó không đau. Nhưng cách thức đánh tiểu tử này khiến cô không thể ngẩng đầu lên được.
“Hôm qua, sao lại bỏ trốn hả?” Khi bàn tay rơi xuống, giọng nói anh thực bá đạo, “Tôi cho phép em đi sao?”
Cô nức nở lắc đầu, Tân Thành Khuyết như vậy thật đáng sợ.
Rõ ràng cô chưa làm sai gì, nhưng anh luôn nghĩ ra những biện pháp khi dễ cô.
Y như đời trước, rõ ràng đã bị hủy dung, cứ mỗi lần anh cương, thì cái đ*o gì cũng đổ thừa cô quyến rũ anh.
Cô dùng cái gì câu dẫn? Vết sẹo đầy người à?
“Tại sao muốn chạy trốn?” Không nghe được đáp án, Tân Thành Khuyết tiếp tục cau mày, bàn tay lớn lại đánh lên mông cô.
Côn ŧᏂịŧ dưới thân sưng to mạnh mẽ, mặt khác anh muốn dùng cách thức khác giáo huấn cô, thật tốt nếu cô ngoan ngoãn một chút. Nhưng anh chịu đựng, chỉ một câu hỏi, anh không chịu nổi.
Anh không tốt sao? Như thế nào còn khóc.
Ở trên sân khấu, cô tuyệt vọng như vậy. Anh biết cô chỉ đang diễn kịch, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, tâm tình của anh vẫn phá lệ bực bội.
Chân Tạ Tư Dương không khép được, ngực bị anh bóp chặt càng đau.
Cô uỷ khuất, rất uỷ khuất. Vốn dĩ hạ quyết tâm không cùng tên vô lại này nói chuyện. Tính tình nóng lên, không nhịn được nghẹn ngào nói: “Bởi vì tôi chán ghét anh.”
Một tiếng ‘Bốp’ vang lên, mông lại bị đánh.
Vừa rồi anh sử dụng lực đạo, ánh mắt thấp xuống, giọng nói lạnh lẽo: “Em lặp lại lần nữa xem.”
“Tôi rất……”
Tạ Tư Dương đột nhiên im bặt, hơi thở cô gấp rút.
Quá đau.
Anh thật sự đánh! Một chút đều không lưu tình!
Tân Thành Khuyết cười lạnh một tiếng, “Lão tử chiều hư em quá rồi đúng không, Tạ Tư Dương, em cho rằng lão tử tính tình rất tốt à.” (Đào: Tôi chiều các em quá nên các em hư đúng không?)
Thời điểm anh tức giận là y như thế, đỉnh mày lạnh lùng vô cảm, vẻ mặt không chút cảm xúc, chẳng khác gì cục đá.
Một chút cũng không tốt.
Đối với cô một chút cũng không tốt.
Chỉ có anh truy đuổi con mồi, làm gì có chuyện con mồi đâm đầu vào miệng anh.
Nếu như thích anh, chỉ có vạn kiếp bất phục.
Tạ Tư Dương yên lặng đem nước mắt dán trên mặt bàn lạnh băng.
Ánh mắt Tân Thành Khuyết đen như mực, vốn đang gắt gao nhìn chằm chằm cô, lúc này liền phát hiện ra điểm khác thường.
Cô đang run.
Run đến lợi hại, cũng khóc đến lợi hại.
Anh buông lỏng bàn tay đang giữ chặt cô ra, đem cô ôm vào trong ngực, tay chân luống cuống: “Đánh đau sao? Tôi không phải cố ý, tôi… tôi xoa nó cho em……”
Lòng bàn tay nam nhân vốn lớn, anh cố gắng khắc chế, không nghĩ tới vẫn làm cô đau.
Tân Thành Khuyết có chút khó chịu, cứng đầu với anh được gì chứ.
Cô yên lặng thoát khỏi tay anh, không đáp. Nước mắt làm ướt lông mi, bộ dáng này thoạt nhìn giống như một tiểu đáng thương.
Tân Thành Khuyết biết cô sinh khí*, lúc này cơn giận vơi hơn phân nửa, bàn tay lớn men theo mông cô xoa xoa bóp bóp.
*Sinh khí: tức giận.
“Tạ Tư Dương, tôi không khống chế được tính tình, nhưng em không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi.”
Anh hiếm khi cùng người khác giải thích, ngữ khí còn rất vụng về.
Ngoại trừ đứa con riêng của anh trai ra, anh thân là con trai dòng chính quy ba đời đơn truyền trong gia tộc, từ nhỏ đã được sủng đến vô pháp vô thiên, chưa từng cúi đầu trước một ai.
Biệt danh tân Thái Tử gia không phải tự nhiên mà có. Anh biết, anh đối với Tạ Tư Dương có loại cố chấp cực đoan vô cùng, anh không muốn biết vì sao, càng không muốn buông tay.
Không nghĩ tới, lại làm cô khóc.
Tạ Tư Dương không biết vì sao anh đột nhiên nói vậy, rất không giống anh.
Cô hơi bối rối quên luôn cả khóc.
Tuy nhiên, một giây tiếp theo lời nói của anh khiến mặt cô đen lại hoàn toàn.
Tay anh không biết từ khi nào chạm vào hoa huyệt cô: “Mẹ kiếp, Tạ Tư Dương, em thế mà lại ướt.”
————————