Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 20.2: Trừng Phạt (2)

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Thật muốn đem cô ấn vào trên tường, hung hăng liếʍ đi những giọt nước mắt, sau đó đem chuyện ngày hôm qua còn đang dang dở tính sổ.

Tân Thành Khuyết thở gấp.

Trợ lý bên cạnh tự nhiên cũng chú ý tới động tĩnh của anh, cậu ta lo lắng mà nhìn anh một cái, thầm nghĩ Thái Tử gia nhà bọn họ đang diễn đạt ý gì đây.

Đừng nói là càng đẹp càng muốn huỷ hoại nha?

Trợ lý đi theo Tân Thành Khuyết nhiều năm, nhưng vẫn như cũ không hiểu nổi tính tình anh, chỉ biết Thái Tử gia nhà bọn họ trăm phần trăm là trai thẳng hoàn toàn, dáng người còn cực kỳ soái.

Không trách cậu ta có cái suy nghĩ này. Ai bảo, ngay cả cô gái thiên kiều bá mị* nhất anh cũng không thèm nâng mắt lên mà nhìn?

*Thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần.

Tạ Tư Dương không lên khán đài nữa.

Suất diễn của cô rất nhanh đã kết thúc, giống như chính mình vậy, hai đời đều là vai phụ của người khác.

Buổi lễ bế mạc cô không ở lại, trước tiên là đi vào phòng thay đồ để quần áo.

Khoá kéo của váy nằm ở phía sau, một mình cô thì không thể làm được. Trùng hợp phòng thay đồ cửa mở, cô còn tưởng là Kiều Giai Kỳ tới.

Tạ Tư Dương không quay đầu lại, ngữ điệu mềm ấm nhờ Kiều Giai Kỳ giúp cô kéo khoá chốt xuống.

Đôi tay sau lưng rất nhanh làm theo.

So với lòng bàn tay nữ hài mềm mại, thì nó tới càng nóng, càng thô lệ.

Ẩn ẩn như đang run.

Khóa kéo kéo ra, phía sau lưng rất nhanh liền trần trụi lập tức chạm vào không khí.

Không có quần áo che đậy, tầm mắt nóng rực sau lưng không chút kiêng nể gì.

Tạ Tư Dương cảm thấy không thích hợp.

Lực đạo mơ hồ kia như muốn xoa đến xương cốt cô, Kiều Giai Kỳ có thể làm được sao.

Nhìn vào chiếc gương bên cạnh, cô thấy rõ khuôn mặt biếи ŧɦái của Tân Thành Khuyết.

Cô chưa kịp hô lên, phần da thịt phía sau lưng đã bị chiếc lưỡi nóng bỏng liếʍ mυ'ŧ, điện lưu truyền khắp toàn bộ thân thể, làm cô nhịn không được mà run rẩy.

“Lúc nãy có nhìn thấy tôi không.” Tân Thành Khuyết mở miệng, ngón tay dọc theo phía lưng cô, sau đó duỗi đến chỗ mềm mại trước ngực.

Lễ phục cô đang mặc thuộc kiểu lộ vai, bên trong còn có sẵn miếng dán ngực, rất dễ dàng bị anh vén lên.

Tạ Tư Dương không nhìn thấy mặt anh, nhưng giọng nói khàn khàn cùng hormone bạo nộ, ngay cả ngốc tử cũng hiểu ý nghĩa của nó.

Cô bất an, xấu hổ khóc: “Tân Thành Khuyết, không cần tại đây.”

Sau khi kết thúc buổi bế mạc rất nhanh sẽ có người quay lại.

Anh rất không biết xấu hổ, còn muốn cô.

“Trả lời tôi.” Anh bướng bỉnh, muốn nhận rõ đáp án.

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng để giữa hai chân cô, váy bị cởi một nửa, từ trong gương có thể thấy được nhũ thịt như ẩn như hiện.

Ngoài ra còn có một bàn tay thô lớn, vừa bóp vừa xoa.

Tạ Tư Dương cảm thấy thẹn cực kỳ, qυầи ɭóŧ mình cư nhiên ướt.

Cô ngẩng nửa đầu lên, mang theo tiếng khóc nức nở thành thật nói: “Không phát hiện.”

“Là giả bộ không nhìn thấy hay thật sự không nhìn thấy.” Anh dán bên tai cô nói.

Tạ Tư Dương nào biết anh lại phát điên cái gì, mắt hạnh mờ mịt sương mù: “……Thật sự không thấy mà.”

“Nói dối.” Trong tay dùng chút lực, váy bị xé rách.

Thân hình lả lướt hấp dẫn vốn thuộc về thiếu nữ, nay hoàn toàn hiện ra trước mắt anh.

Tân Thành Khuyết thấy thân cô cứng đờ, bộ dạng bị dọa cho ngốc, cười: “Trẻ con nói dối là không ngoan, chú nhỏ phải trừng phạt con mới được.”

Tạ Tư Dương mắt trừng lớn, cơ thể bị ép nằm trên bàn phía trước, nhũ thịt tròn trịa kề sát mặt bàn lạnh lẽo, áp đến nổi gần như biến dị.

Anh dám! Anh lại dám……

“Tân Thành Khuyết……” Cô tức đến phát run, nhưng giọng nói lại mềm mại giống như chú mèo vậy.

Tân Thành Khuyết cởi bỏ nội y cô, bàn tay thô lớn từ trên chỗ mông kiều nộn mà vỗ xuống, ánh mắt dần tối sầm.

Mẹ nó, lại kêu, kêu nữa thì không đơn giản là giáo huấn bằng tay đâu.

————————

Hai chỗ trọng điểm là, nam chính số 3 cuối cùng cũng xuất hiện tên Dương Văn Lạc.

Anh này tính tình cực kỳ cục súc, còn rất rất rất ngạo kiều luôn, đất diễn không nhiều lắm gần cuối quyển 1 mới thấy, nhưng vẫn mong nhà gái chịu gả. (〜^∇^)〜

***