Editor: Đào
Beta: Trốt Trốt
***
Buổi biểu diễn chuẩn bị bắt đầu, trong trường học rất náo nhiệt, ngoài việc mời một vài đạo diễn nổi danh ra, còn có một ít người đại diện cho công ty giải trí.
Tập đoàn Tân gia trên danh nghĩa cũng có mục Giải Trí. Thời điểm Tân Thành Khuyết tới, trên tay giám đốc còn cầm một tấm thư mời, cùng người khác bàn luận viễn vong, nói con gái của mình cũng học ở A Đại, sẽ biểu diễn một tiết mục.
Đắc ý trên mặt anh ta không chút che giấu, dù sao A Đại cũng là đại học hàng đầu ở Trung Quốc, đề thi tuyển sinh rất khó. Nhưng mà sự xuất hiện của tân Thái Tử gia làm anh ta thiếu chút nữa sặc.
“Mau đưa đây.” Tân Thành Khuyết duỗi tay về phía anh ta.
Giám đốc ngây ngốc.
Ngọn gió độc nào thổi vị chủ nhân tới vậy?
Tân gia vốn dĩ là “gia đại nghiệp đại”*, giới giải trí chỉ là một bộ phận nho nhỏ, không đáng để anh đích thân đến công ty con.
· Gia đại nghiệp đại: Nhà làm ăn lớn, sự nghiệp lớn.
Tân Thành Khuyết trực tiếp đoạt lấy tấm thư mời trên tay anh ta, “Tôi thay chú đi.”
Lúc này không chỉ mình giám đốc bất ngờ, mà mọi người xung quanh đều ngạc nhiên bất ngờ nhìn anh.
Tân Thành Khuyết không để ý tới bọn họ, cầm thư mời đi vào phòng riêng.
Không có thư mời thì anh cũng không đến mức không vào được, nhưng anh vẫn mong muốn được đường đường chính chính quan sát Tạ Tư Dương ở trên khán đài khi phát hiện ra hình bóng anh.
Không cần cô phải nói, đôi mắt sợ hãi và ướŧ áŧ ấy đã hiện lên tất cả.
Trong lòng anh chửi thề một tiếng, trong đầu nghĩ mình có phải hay không bị ngược thể chất*, thể nào nhìn thấy cũng doạ cô mất.
· Ngược: tàn bạo, hung hăng, độc ác.
· Thể chất: sức khoẻ.
Trước khi vở kịch bắt đầu, sẽ là lễ khai mạc dài dòng buồn tẻ, nửa đầu cốt truyện càng không thấy bóng dáng Tạ Tư Dương đâu. Nếu không phải gần đây Tân Thành Khuyết thường xuyên tới trường học, xa xa thấy cô từ trong phòng tập đi ra, rồi hỏi thăm mấy sinh viên gần đây, anh cũng nghi ngờ có khi nào bản thân vồ hụt không.
Nhưng vừa nhấc mắt lên, liền thấy cô từ phía sau tấm màn đi ra.
Chiếc váy dài màu xanh sương mù tinh tế phủ xuống đất, làm phác hoạ ra dáng người lả lướt của thiếu nữ, cánh tay tinh tế, màu da oánh bạch.
Cô đang cười, cười thật dịu dàng cùng điềm đạm, đẹp đến mức làm người khác hít thở không thông.
Nhưng lại có một vết sẹo uốn lượn ở khóe mắt cô.
Nghệ thuật trang điểm trên sân khấu luôn khoa trương và nổi bật, vết sẹo kia đáng lẽ phải làm người ta chán ghét, ngược lại nó thậm chí còn khiến cô càng thêm mỹ lệ kinh tâm động phách*.
*Kinh tâm động phách: Mất hồn mất vía.
Ánh mắt mọi người đều bị đoạt mất.
Đạo diễn Đàm Mạn cũng dần dần ngây ngốc, không dời mắt được.
Vở kịch này có tên là “Kẻ điên”, và cô ấy chỉ là một vai nhỏ dễ thấy trong đó.
Vì sân khấu mà sinh, vì sân khấu mà điên.
Vừa vặn, cảnh cuối của kịch bản là cảnh sau khi cô bị huỷ dung.
Cô vẫn luôn cười, trong mắt lại chứa nét bi thương tột cùng.
Cho nên lúc Dương Văn Lạc đánh vào vai anh ta, Đàm Mạn như cũ không phản ứng gì.
Dương Văn Lạc đè thấp mũ lưỡi trai, thấp giọng nói: “Tôi đi trước.”
Đàm Mạn biết cậu ta ngồi không được lâu, đuổi đi: “Tên lừa đảo nhà cậu, xuất đạo nhiều năm như vậy kỹ thuật diễn còn không bằng một tiểu nha đầu, cậu có cảm thấy mất mặt không hả.”
Dương Văn Lạc ngước mắt nhìn thiếu nữ trên sân khấu, nhướng mày, mắt đào tinh xảo híp lại, không nói chuyện.
Loại nữ nhân này vừa nhìn liền thấy ghét. (Đợi cảnh anh vả mặt bốp bốp ɷ◡ɷ)
Không đáng yêu bằng em trai ghét động vật của cậu.
Đàm Mạn biết cậu đến đây là vì đứa em trai học ở A Đại, không thèm để ý tới, chuyên tâm xem biểu diễn.
Khán phòng chật kín người, không ai quan tâm có người rời đi hay không, cũng không ai biết rằng người vừa bước ra khỏi đây là một siêu sao đình đám.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Tạ Tư Dương.
Tân Thành Khuyết nóng nảy kéo mạnh cà vạt, hung ác liếc nhìn.
Mẹ nó, lại khóc.
Dù biết rằng bây giờ cô chỉ đang đóng kịch, nhưng anh vẫn cứ cảm thấy áp lực khó chịu.
***