Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 19: Cứng Rắn

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Tạ Tư Dương tức giận.

Sao cái miệng tên này không dán vô cửa luôn đi, nói tào lao là giỏi.

Sức cô không địch nổi anh, không thể làm gì khác ngoài buồn bực quay đầu đi, tỏ vẻ kháng cự.

Tân Thành Khuyết nhìn ở bên tai trắng nõn đang nhiễm chút hồng của cô, buồn bực trong lòng bấy lâu nay đột nhiên bay đi mất.

Nhéo nhéo mặt cô, trái tim trong l*иg ngực đập liên hồi: “Em nói đi, tôi bị em rên đến cứng như vậy, làm sao bây giờ? Em có nên bồi thường không?”

Anh cười đến kiêu ngạo mà ác liệt, ý tứ trong lời nói quá rõ ràng, ai nghe được đều sẽ hiểu.

Cô muốn tránh. Nhưng lại bị vây ở giữa hai cánh tay anh và bức tường lạnh lẽo, ngay cả hô hấp cũng né tránh không được.

Sau một lúc lâu giằng co, cuối cùng khuôn mặt cô đỏ lên: “Không phải tôi.”

Tạm thời cô không muốn nghe những lời vô nghĩa của Tân Thành Khuyết, giải thích: “Người trong mộng không phải tôi.” Cho nên đừng có mà kêu cô bồi cái đếch gì hết.

Tân Thành Khuyết còn tưởng rằng, cô đang sử dụng tuyệt chiêu ấp a ấp úng, để kéo dài thời gian.

“Không phải em thì không phải, tôi tốt tính như vậy sao có thể là tên lừa gạt được, với cả trước đây tôi còn hút qua vυ' của em rồi.”

Tạ Tư Dương bị cái miệng nói toàn lời thô tục của anh làm cho chân có chút mềm, không nói lời nào.

Tân Thành Khuyết rũ mắt, nhìn môi cô.

Thực mềm, giống như cô vậy. Bị khi dễ cũng không đánh trả.

Anh không nhịn được mà hôn lên môi cô.

Tạ Tư Dương hoảng sợ, vội che miệng lại.

Đôi mắt cô trợn tròn, bên trong mắt trà toàn bộ đều là kinh ngạc.

Tân Thành Khuyết lại hôn cô, anh hôn rất táo bạo. Từng chút từng chút một, lúc thì dừng trên má cô, lúc thì dừng ở trên mu bàn tay cô.

Tay anh dùng lực lớn nhéo bên hông cô, đau đến phát run.

Cuối cùng, anh dứt khoát đẩy hai tay cô ra, cả người đè ở trên người cô.

Khuôn ngực nam tính nóng bỏng không chút khe hở mà dán sát lên người cô.

Tạ Tư Dương bị hôn đến không thở nổi, cái lưỡi bị mυ'ŧ đến tê dại, đôi mắt bịt kín một tầng sương mù.

Cô không hiểu nổi, mỗi lần Tân Thành Khuyết hôn cô đều tàn nhẫn như vậy. Trước kia, thời điểm đòi lấy mạng cô, lực đạo vừa lớn vừa mạnh, tựa như một con sói hung ác độc.

Hai tay anh vẫn còn đặt trên cổ tay cô, dựa đầu trên vai cô thở hổn hển: “Tôi thật sự cứng rồi.”

Thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, anh cười: “Không tin em sờ thử xem.”

Tạ Tư Dương còn chưa kịp phản ứng, thì lòng bàn tay liền chạm vào một thứ nóng bỏng.

Cô muốn mắng anh, cái tên biếи ŧɦái chết tiệt này. Bên trong áo tắm cư nhiên trống rỗng.

Tân Thành Khuyết ấn tay cô xuống, cười rất lưu manh: “Muốn bị tôi ‘làm’ sao, không nghĩ tới lại ngoan ngoãn sờ nó như vậy.”

Tạ Tư Dương rất tức, cô vụng về cầm côn ŧᏂịŧ anh, lòng bàn tay không chút tiết tấu mà sờ soạng.

Anh giống như rất thoải mái, môi dán trên cổ cô, hô hấp nặng nề, thân thể căng thẳng.

Từng chút từng chút mà liếʍ mυ'ŧ cổ cô.

Cơ thể cô run rẩy, nói: “Không cần……” Sẽ có dấu vết mất, không được, cô còn muốn tham gia biểu diễn.

Tân Thành Khuyết ngẩng đầu, thấy cô thẹn thùng.

Anh không nói tốt xấu gì, cũng chưa làm ra điều ác nào cả. Chỉ là côn ŧᏂịŧ trong tay cô mỗi lúc càng lớn, Tạ Tư Dương nỗ lực bỏ qua tầm mắt nóng rực của anh, sử dụng đôi tay giúp anh vuốt.

Khi cô chạm lên lỗ nhỏ trên đỉnh của anh, hô hấp anh đột nhiên càng nặng nề. Cái loại thở dốc ái muội này, đồng thời làm cho thân thể cô trở nên hư mềm, lại sợ anh thật sự không tuân thủ lời hứa mà ‘làm’ cô.

Thật may, hôm nay anh phát tiết rất nhanh.

Bên ngoài tuyết đầu mùa lưu loát khắp nơi, thời điểm lòng bàn tay bị thứ chất lỏng đặc sệt bắn ra, cô hoàn toàn ngây ngốc, phản ứng đầu tiên đó chính là trét vô áo tắm anh, sau đó bước chân vội vã chạy trốn.

Cửa lớn rất nhanh liền đóng lại, ngăn cách bên ngoài giá lạnh.

Du͙© vọиɠ của thể xác đã được giải quyết, nhưng trong lòng anh dường như vẫn còn thiếu một mảnh ghép nào đó.

Tân Thành Khuyết nhìn ra cửa lớn một hồi lâu, lúc sau anh đặt tay lên ngực mình.

Nơi đó, đập thật nhanh.

Muốn tránh cũng không thể tránh được.

***

Dự kiến khoảng tầm 1 – 2 chương nữa, anh n9 số ba sẽ xuất hiện.

〜(꒪꒳꒪)〜