Editor: Đào
Beta: Trốt Trốt
***
Con bé rất nhanh đã trở nên nổi tiếng, khi những người khác còn ở trong tháp ngà của trường học nhìn ra bên ngoài thế giới. Năm ấy, dù chỉ mới học năm nhất nhưng con bé đã được chọn tham gia vào dự án phim mới. Tạ Tư Dương cùng cha kế đều vì “cô” mà cảm thấy cao hứng, nhưng sau đó cuộc sống vinh hoa phú quý thì không thấy đâu, chỉ toàn những lừa gạt dối lừa và lợi dụng.
Vốn dĩ đây chỉ là một sự việc bé nhỏ được thả vào trong làn nước không đủ tạo nên những gợn sóng, nhưng sau khi cô trọng sinh, làn sóng ấy đang bắt đầu dao động.
Chính miệng mẹ cô từng nói, chiếc vòng cổ này là do ba cô nhờ một danh sư nổi tiếng, đặc biệt thiết kế.
May thay, đời này cô đã biết cha ruột mình đã qua đời, bằng không cô còn muốn suy nghĩ, đến tột cùng là “đứa em tốt” của cô đang giấu giếm chuyện gì.
Lúc này, Tạ Tư Dương không trực tiếp về biệt thự, mà gọi trước cho chị Văn một cú điện thoại.
Nghe thấy giọng nói mềm mại nhẹ nhàng bên tai, ánh mắt chị Văn trốn tránh: “Tiên sinh, cậu ấy……”
Nhìn thấy một bên mắt Tân Thành Khuyết như hổ rình mồi, cả người cô giật mình một cái, sửa miệng: “Tiên sinh hiện không ở nhà.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến lời nói cảm kích vui vẻ.
Chị Văn thay cô đổ mồ hôi hột. Chẳng qua ở gia đình hào môn, phải biết nói ít làm nhiều, cô không dám làm mất lòng ông chủ nên tiểu thư à xin hãy tha lỗi cho nô tỳ.
Thời điểm Tạ Tư Dương trở về, trong phòng im ắng không bóng người.
Trước cửa sổ, tuyết rơi dày đặc.
Sau khi tìm thấy vòng cổ, cô không khỏi đứng ở kia nhìn một lát.
Đời trước cô chết trong trận tuyết lớn, liệu có ai tới nhặt xác cô không?
“Chịu trở lại rồi à?” Một giọng nói lạnh lẽo cắt dứt suy nghĩ của cô.
Tạ Tư Dương quay đầu, nhìn thấy Tân Thành Khuyết.
Chắc là anh vừa mới tắm xong, trên người chỉ bọc một cái áo tắm dài, tóc đen hỗn độn, biểu tình không lộ ra vẻ hỉ nộ.
Cô thật sự đau đầu. Đến cả lời chị Văn cũng không đáng tin sao.
Tạ Tư Dương thành thật lui về sau một bước: “Tôi liền đi ngay.”
Tân Thành Khuyết nén giận cười, “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, Tạ Tư Dương em đúng là rất có bản lĩnh.”
Anh muốn làm cô khó chịu, ngược lại cô rất bình tĩnh, vừa thấy mặt anh liền muốn chạy.
Anh có làm phiền đến cô sao?
Tạ Tư Dương cúi đầu nhìn mũi chân mình, không đáp. Cô sớm đã biết, bản thân không địch nổi anh.
Anh nhìn lỗ tai xinh đẹp của cô, bỗng nhiên cong khóe môi: “Tối qua tôi có một giấc mơ.”
Cô sửng sốt, ủa, ủa??? Sao đổi đề tài nhanh vậy.
Rất nhanh, cô lại nghe anh nói: “Tôi mơ thấy em…… Chủ động cởi bỏ quần áo, đem vυ' đưa tới bên miệng tôi, cho tôi hút.”
Tạ Tư Dương nghe thấy liền xấu hổ muốn đánh anh: “Câm mồm, đừng nói nữa.”
Tân Thành Khuyết cười nhạo: “Tôi đang nói về giấc mộng, em đỏ mặt cái gì.”
Tên hỗn đản này!
“Không có gì.” Tạ Tư Dương đè lại tức giận trong l*иg ngực, nói: “Tôi phải trở về đây.”
Cô hoàn toàn không muốn cùng anh tốn nhiều nước bọt.
Vừa mới đi tới hành lang, cô lại bị anh thô lỗ lôi kéo, đè ở trên tường.
Các xương ngón tay anh véo trên eo cô, dùng sức lớn: “Tạ Tư Dương, trong mộng em rên rất phóng đãng, rên thật lớn, rên đến mức tôi đều cương.”
***