Editor: Đào
Beta: Trốt Trốt
***
Làm thế nào để diễn tả cảm giác giờ phút này đây.
Tựa như một góc trong trái tim chưa bao giờ lay chuyển bỗng nhiên bị va chạm mạnh.
Cô sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh mặc quần cho mình.
Hiện tại cô đang có rất nhiều hoài nghi, chẳng lẽ sau khi trọng sinh cô lại lấy sai kịch bản rồi? Cô tha thiết mong mỏi được quay lại khởi đầu của những chuỗi bất hạnh, nhưng mà Tân Thành Khuyết là chú cô, còn Lục Quân trong trí nhớ khác một trời một vực.
Ít nhất, anh đã từng chính trực mà chăm sóc cô, sẽ không…… Vô lại như vậy.
“Choáng váng sao?” Lục Quân giương mắt liền nhìn bộ dạng xuất thần của cô, trong mắt anh chứa đựng sự ôn nhu, đưa tay chạm nhẹ mắt cô.
Lông mi dài giống như một bàn chải nhỏ mềm mại, quét qua lòng bàn tay, ngứa ngáy, tựa như tâm tình hiện tại của anh.
Anh sợ bản thân sẽ không khắc chế được, đành thu hồi tay, một lần nữa đem cô ôm trở về ghế phụ.
“Ngủ sớm, ngày mai còn phải đi học.”
Tạ Tư Dương ừ một tiếng, mở cửa xe.
Lúc này, cửa xe không khóa.
Lục Quân người cao chân dài, anh đem áo khoác bao bọc lấy cô là chuyện không thành vấn đề, nhưng mà không khí lạnh bên ngoài vẫn làm cô rùng mình.
“Tạ Tư Dương.” Cô đi được một đoạn đường, đột nhiên nghe thấy anh ở phía sau gọi mình. Quay đầu lại thấy anh không nói gì cả, chỉ mặc một áo sơ mi đơn bạc đứng dưới tàng cây nhìn theo cô rời đi.
Lúc này đây, hình ảnh anh lại giống y như ký ức của cô.
“Anh mau trở về đi.” Tạ Tư Dương mềm lòng, giọng nói lại có chút run rẩy trong đêm khuya gió lạnh.
Trong cục phát sinh chuyện lớn như vậy, anh khẳng định còn muốn làm việc đến khuya. Đời trước anh chính là một tên cuồng công việc.
“Được.” Anh lên tiếng, ánh mắt chặt chẽ khóa trụ thân ảnh cô, mang theo một chút áp lực.
Nhìn bóng dáng cô biến mất, một lúc lâu sau, anh mới mở miệng thành thật xin lỗi.
Thật xin lỗi, nếu việc chiếm hữu em định trước không thể là quân tử, tôi đây tình nguyện làm một kẻ vô lại.
——
Ngày đó qua đi, Tạ Tư Dương không còn nhớ đến Lục Quân nữa.
Trong trường học không hề có xe cảnh sát ra vào, cái chết của Triệu Chỉ Khanh cuối cùng bị phán định là tự sát, nghe nói Dương gia tài đại khí thô* bồi thường cho Triệu gia một khoản tiền lớn.
*Tài đại khí thô: giàu có, xa xỉ
Về chuyện Dương Văn Ý và Triệu Chỉ Khanh đã lan rộng khắp khuôn viên trường, nhưng bản thân hắn ta lại không thèm để ý, sau khi Dương Văn Ý được thả ra hắn ta bắt đầu vênh váo.
Thông qua Kiều Giai Kỳ, Tạ Tư Dương hình như từng gặp qua hắn ta hai lần, cảm thấy có điểm quen mắt, nhưng cảm giác lại không giống.
“Dáng người rất đẹp, đáng tiếc.” Kiều Giai Kỳ chống cằm, “Tên này quá ư là mê gái.” Bạn gái cũ mới đi không lâu, lúc này lại cùng một nữ sinh khác ở bên nhau.
Cô nàng tiếc hận một lát, quay đầu nhìn Tạ Tư Dương vừa mới thay đồ xong, đáy mắt lộ ra kinh ngạc cùng cảm thán.
“Đây là bộ đồ bộ mặc hôm diễn sao? Xinh đẹp quá đi.”
Kỳ thật không phải quần áo đẹp, mà là người đẹp.
Thiếu nữ mềm mại yêu kiều chỉ đứng ở đó, khiến cho bối cảnh xung quanh như bị lu mờ. Hai vai lộ ra làn da trắng nõn, làn váy phết đất, vừa điềm tĩnh lại ưu nhã mê người.
Trên thực tế, từng có người nói như vậy, khi được nhận quần áo của mình, mọi người đều nói người mua sắm trong đoàn phim thiên vị Tạ Tư Dương, cho cô một bộ đồ không giống người khác.
“Chính là quá mỏng, lỡ bồ bị cảm lạnh thì sao.” Kiều Giai Kỳ nhìn một lát nói.
“Không có việc gì đâu, tớ có thể chịu đựng được.”
Tạ Tư Dương nói đều là thật, cô rất có bản lĩnh trong lĩnh vực nhẫn nại. Đời trước, khi cô còn nổi tiếng chỉ một cái thông báo thôi cũng đủ khiến cô cao hứng nửa ngày. Một lần có nhà tài trợ bắt cô đợi hơn ba tiếng đồng hồ trên thảm đỏ, cho đến khi rời khỏi màn ảnh, cô mới phát hiện chính mình đang phát run.
Sau đó cô phát sốt cả đêm trong nhà thuê của mình, đến khi chạng vạng cô mới có sức lực ra cửa truyền nước biển, phát hiện cửa phòng có một túi thuốc trị cảm.
Từ trước đến nay cô rất luôn hiếu thắng, không muốn làm phiền cha nuôi và em gái, huống chi lúc ấy cô cùng bọn họ đã có vết rách. Với cả cô đã chia tay với Hứa Cảnh Giang, tự nhiên sẽ không phải là hắn ta.
Sau khi nổi tiếng, rất nhiều fans đưa tặng quà vật, có những món quà tinh xảo đắt tiền, những bức thư viết tay rất chân thành, nhưng không có thứ nào quý hơn túi thuốc cảm không tên lúc này.
Kịch bản tham diễn sẽ diễn ra trước một ngày, trận tuyết đầu mùa trên thành phố C.
Tạ Tư Dương phải về biệt thự Tân gia một chuyến.
Lúc cô tới trọ ở trường đồ vật thu dọn rất vội vàng, không kịp mang theo sợi dây chuyền pha lê mà mẹ cô đã tặng trước khi mất.
Vòng cổ pha lê thật xinh đẹp, nhưng mà, đời trước nó vốn thuộc về Thư Nguyệt Đồng.
Khi đó cô cùng đứa em gái này cảm tình còn tốt, từng cười hỏi qua cô từ đâu mà có chiếc vòng quý phái này. Lúc ấy Thư Nguyệt Đồng vẫn là sinh viên năm nhất của A Đại, còn cô bỏ học làm công cho một quán trà sữa.
Thư Nguyệt Đồng nói, đó là nỗ lực mà bản thân con bé tự kiếm được. Về sau chờ “cô” nổi danh, kiếm được nhiều tiền, tất nhiên cũng muốn để cho mình hưởng thụ cuộc sống thoải mái.
***
Bão chương đeeeeee ¯_(ツ)_/¯