Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 17: Ranh Giới Cuối Cùng

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Cây dương lay động trong gió cùng với thanh âm ồn ào, bên trong xe chỉ có thể nghe thấy tiến thở dồn dập cùng tiếng tim đập.

Nước mắt trên mặt bị liếʍ đi hết. Chỉ còn lại tiếng nức nở nho nhỏ, Tạ Tư Dương ngậm chặt môi, cố không phát ra âm thanh gì kỳ quái.

Cao trào đi qua, các tế bào trong cơ thể cô đều rất mẫn cảm.

Huống chi đỉnh côn ŧᏂịŧ anh còn chôn trước cửa huyệt cô, chỗ thịt mềm ấy như bị anh kéo căng ra, rất có khả năng bị công phá bất cứ lúc nào.

Tư thế như vậy quá không an toàn, cô đẩy anh: “Lục Quân……”

Thấy anh bình tĩnh ừ một tiếng, không đứng dậy, thay vào đó lại duỗi tay đặt lên ngực cô.

Bộ ngực thiếu nữ vốn dĩ trắng nõn, giờ đây tất cả đều lưu lại ấn ký của anh, đáng tiếc, qua đêm nay dấu vết ấy liền phai đi phân nửa.

Ánh mắt Lục Quân vô cùng thâm thuý, không biết là cố ý hay vô tình, bàn tay anh bao bọc lấy toàn bộ một bên ngực cô, hai ngón tay uốn nắn trên đầṳ ѵú.

Anh luyện súng nhiều năm, hầu hết các đầu ngón tay đều là vết chai mỏng, sờ như vậy, cảm giác ngứa ngáy khó tả từ chỗ đuôi xương sống lưng bay lên, hô hấp cũng dồn dập vài phần.

May mắn thay, cuối cùng anh cũng chịu đem nút áo cô thắt lại, quần áo từ trên trở xuống đều rất chỉnh tề.

Côn ŧᏂịŧ vẫn cứng rắn như cũ, lưu luyến mà rút ra.

Tư thế này cũng không mấy dễ chịu, đặc biệt dưới thân còn cảm giác dính nhớp. Tạ Tư Dương muốn động đậy, lại bị anh đè xuống.

Mặc dù vừa mới trải qua một hồi ái muội thân mật, nhưng quần áo trên người anh vẫn như cũ không chút cẩu thả, ngoại trừ cái côn ŧᏂịŧ đen tím đang nhô khỏi quần, làm cho người ta thật sợ hãi, quá đáng sợ.

Cô liếc mắt nhìn, sau đó vội vàng quay đầu đi. Đáy lòng thấp thỏm đột nhiên có chút hiểu ra ý nghĩa của từ “Y quan cầm thú”.

*Y QUAN CẦM THÚ mặt người dạ thú; miệng nam mô bụng bồ dao găm.

Chính là anh, Lục Quân.

Lục Quân đời trước, sẽ không làm chuyện như vậy với cô.

Anh không hư giống như Tân Thành Khuyết.

Anh có đạo đức, có trách nhiệm, biết rõ giới hạn của bản thân.

Hành động vừa rồi của anh, bất luận là gì đi chăng nữa, đều không tôn trọng các cô gái.

Bỗng nhiên Tạ Tư Dương nhớ tới một tin đồn cô từng nghe thấy.

Trong lời đồn, đại đội trưởng đội Hình Trinh – Lục Quân không phải một người bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài, anh từng thích một người, cố chấp điên cuồng mà thích người đấy.

Nhưng đến khi cô chết, cũng không thấy người kia xuất hiện.

Bây giờ thì sao? Người đó ở đâu?

Anh xuyên thấu qua cô, rốt cuộc là đang nhìn ai?

Cảm giác ngột ngạt trong l*иg ngực bỗng nhiên biến mất.

Người này là Lục Quân, cô nợ anh.

Đời trước cô nợ anh một mạng, đời này cô nợ anh một hạnh phúc. Anh đem cô trở thành một người khác cũng được, nhất thời cảm động cũng được, cô chỉ hy vọng anh phải thật khoẻ mạnh.

Dưới thân lại tê dại cùng ngứa ngáy, dời đi lực chú ý của cô.

Lục Quân đang rất nghiêm túc chà lau cánh hoa cô, anh dùng ngón trỏ, một bên còn cầm một đống khăn giấy.

Nơi đó ướŧ áŧ rối tinh rối mù, trừ bỏ dâʍ ŧᏂủy̠ bên ngoài ra, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, đem ghế dựa đều làm ướt hết.

Tạ Tư Dương hô hấp cứng lại, giờ cô mới ý thức được, lúc này hai chân mình đang bị dang rộng ra, hô hấp anh ấm áp, quá gần.

“Tại sao em không cho tôi hôn lên chỗ này?” Anh hỏi.

Cô đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tức giận khó tả.

Tiếng nói thậm chí còn có chút hung dữ: “Không được là không được!”

Mà qua lỗ tai anh, vừa dễ thương lại đáng yêu, tâm tình như muốn tan chảy tới nơi rồi.

Khoé môi Lục Quân hơi cong lên, anh lại nói: “Nhưng mà, tôi muốn hôn.” Ở từ cuối cùng, ngữ điệu thân mật thậm chí còn mang theo sủng nịch.

Tạ Tư Dương còn chưa kịp phản ứng lại trước lời nói đầy ý tứ của anh, cô trơ mắt mà nhìn nam nhân trước mắt đột nhiên thăm dò, sau đó nhẹ nhàng hôn lên cánh hoa ướŧ áŧ.

***

Editor: Tui là tui hóng thịt dữ lắm rồi đó, nhưng mà gần đến chương 70 trở lên, vẫn chưa có anh nào ‘thịt’ được chị :))))