Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 16: Kẹp Tốt Lắm

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Đối với Tạ Tư Dương mà nói thời gian trôi quá chậm, chậm đến mức cô có thể miêu tả ra hình dáng đường gân trên côn ŧᏂịŧ.

Thật nóng.

Giống như mặt cô hiện tại vậy.

“Thích sao?” Không thấy cô đáp lời, anh lại bắt đầu dò hỏi, “Đem nó đâm vào thân thể của em, được không?”

Ngoại trừ giọng nói bên ngoài hơi khàn ra, ngữ khí anh hoàn toàn nghiêm túc, như thể vẫn là Lục đội trưởng văn nhã nghiêm cẩn* ngày thường.

· *Chặt chẽ cẩn thận.

Đáng tiếc, anh lại đang ngậm đầṳ ѵú cô trong miệng, bàn tay cũng dùng hết sức mà xoa nắn, nhũ thịt tràn ra khỏi lòng bàn tay, một chút đứng đắn đều không có.

Cô hoảng sợ mà nhìn anh, nức nở lắc đầu.

Không tốt! Không tốt!

“Phải không.” Anh tiếc nuối thở dài, tốc độ trong tay đùa nghịch vυ' cô càng lúc càng nhanh.

Hai đồi tuyết trắng mềm mại giống như chú thỏ, bởi vì bị anh đối xử tàn bạo mà phía trên đã che kín vệt đỏ, đỉnh hồng mai đều bị hút sưng lên. Lại hướng lên trên, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, kêu tên anh.

Giọng nói vừa mềm lại vừa nhẹ, còn kèm theo tiếng ủy khuất.

Ánh mắt Lục Quân tối sầm đi vài phần, bắt đầu động thủ cởϊ qυầи cô.

Cô bị đẩy trở lại ghế ngồi, hai chân co lại rồi mở rộng ra. Trong xe tối tăm, chỉ có thể nương theo một chút ánh sáng nhìn vào cảnh đẹp giữa hai chân cô. Cánh hoa nơi đó thật ướŧ áŧ mê người, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt từ cửa huyệt chảy ra.

Anh duỗi tay tùy ý đùa nghịch, chỗ kia chảy nước ngày càng nhiều.

Cô muốn khép chân lại, nhưng bàn tay tà ác kia không muốn.

“Lục Quân……” Tạ Tư Dương khó chịu mà đẩy anh, lực đạo mềm như bông, căn bản không tạo thành uy hϊếp: “Anh đừng như vậy được không? Tôi…… Tôi, rất khó chịu……”

Cô suy nghĩ nửa ngày, không biết nên miêu tả cảm giác của chính mình như thế nào, đành phải đứt quãng nức nở ra tiếng.

Chỗ kia rất ngứa, nhưng nhiều nhất chính là cảm giác thẹn.

Anh sao có thể không chút chớp mắt mà nhìn chứ.

Lục Quân nắm chặt tay cô, đặt lên môi cô nụ hôn, “Được rồi, tôi không như vậy nữa.”

“Vậy anh mau tránh ra đi.”

“Được.” Anh lại thấp giọng đồng ý, tay nắm côn ŧᏂịŧ dán sát vào hoa huyệt cô, nhấp nhô mà đυ.ng vài cái.

Sự gần gũi không chút cản trở, cô càng có thể cảm nhận được côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cùng thô dài.

Mỗi lần va chạm, côn ŧᏂịŧ đều ma sát ở cửa huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ của cô đều chảy lên “cậu nhỏ”.

Cô bị đâm đến bật khóc, lông mi đen dài tất cả đều là nước mắt. Tựa như khúc gỗ trôi giữa đại dương mênh mông, đành phải ôm chặt bờ vai anh, cắn môi dưới, tận lực không cho bản thân phát ra âm thanh quá mức dâʍ đãиɠ.

Lục Quân giữ lấy côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào giữa hai chân cô, một mặt đem cô giam cầm trong ngực, dùng môi và răng cắn lên cổ cô.

Khác với lần liếʍ mυ'ŧ trước, lần này anh dùng lực mạnh, như cố ý lưu lại dấu vết trên người cô.

Phải cho người khác thấy được dấu vết này.

Tôi không hôn được, thì ai cũng đừng hòng chạm vào.

Em có thể hay không, chỉ thích mình tôi.

Nhớ tới cảnh tượng một nam nhân khác chạm vào ngực cô, đuôi mắt anh liền nhuộm đỏ, dưới thân thọc vào rút ra càng lúc càng lớn.

Âm thanh “phụt phụt” bên trong thùng xe vang lên. Phần đùi trong đều bị anh ma sát đến đỏ lên, âm đế càng sưng, cửa huyệt bị phá mở. Rất nhiều lần hoa huyệt cô kẹp lấy đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ anh.

Hít thở không thông giống như kɧoáı ©ảʍ.

“Lục Quân…… Lục Quân, anh đáp ứng tôi rồi mà……” Cô khóc đến nổi thở hổn hển, thân thể đều đang run rẩy, thực ủy khuất: “Anh gạt tôi.”

Đúng vậy, tôi lừa em.

Điên cuồng muốn hôn, điên cuồng muốn cắm vào.

Nhưng anh chỉ có thể trái lương tâm mà không ngừng đem côn ŧᏂịŧ ma sát vào hoa huyệt.

“Rất nhanh sẽ kết thúc.” Anh an ủi cô, thậm chí còn lôi kéo tay cô, làm cô ôm chân mình, “Kẹp chặt nó, ngoan, làm xong tôi liền tha cho em.”

Loại tư thế không thể nghi ngờ này càng làm anh thêm vui sướиɠ, từng cú thọc vào rút ra đều mang theo tàn nhẫn.

Cánh hoa cô run rẩy chảy thật nhiều nước, cửa huyệt ngẫu nhiên còn cắn anh không bỏ. Rất nhiều lần, Lục Quân đều cảm thấy anh nên dứt khoát cắm vào.

Nhưng cô đã khóc đến tàn nhẫn như vậy.

Anh rất muốn nghe cô khóc, nhưng phải chân chính khóc lên, làm anh điên cuồng.

Không biết thọc vào rút ra ở giữa hai chân cô bao nhiêu lần, cô khó nhịn mà cắn vai anh, hoa huyệt run rẩy, tiết ra. Dâʍ ɖị©ɧ như lửa nóng tưới trên côn ŧᏂịŧ gắng gượng, khó có thể nói hết vui sướиɠ.

Anh lại kịch liệt va chạm cánh hoa yếu ớt khiến cô cao trào, cuối cùng đem đỉnh dươиɠ ѵậŧ thâm nhập vào cửa huyệt, bắn ra một đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙.

***