Editor: Đào.
Beta: Trốt Trốt
***
Tạ Tư Dương không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Chỗ ngồi vốn nhỏ hẹp chật chội, huống chi hai người cùng ngồi.
Cô hoàn toàn dán trên người anh, giữa hai chân còn cảm nhận được thứ nóng bỏng gì đó đang thức tỉnh.
Thân thể Tạ Tư Dương liền cứng đờ ra, không nhịn được mà khóc ra tiếng, “…… Không thể, Lục Quân.”
Anh hôn càng lúc càng sâu, đầu ngón tay run rẩy kéo cổ áo cô xuống.
Chưa bao giờ anh thấy qua cảnh đẹp như vậy.
Bả vai nữ sinh trắng nõn, áσ ɭóŧ trước ngực làm nổi bật lên chỗ mềm mại kia.
“Nhưng tôi muốn.” Ánh mắt Lục Quân tối sầm lại, thấp giọng nói.
Ánh mắt anh chuyên chú, duỗi tay cởi bỏ nút thắt nội y, ngón tay chậm rãi ma sát đỉnh hồng mai.
Từng chút từng chút một, thậm chí anh bắt đầu không thỏa mãn với việc vuốt ve nhũ thịt cô.
Lực đạo rất nhẹ nhưng lại khiến toàn thân cô tê dại, hoa huyệt dưới thân có cảm giác, qυầи ɭóŧ một chút liền ướt.
“Thật đẹp.” Anh than thở.
Tạ Tư Dương muốn che lỗ tai lại, quá xấu hổ. Cả hai đời cô chưa từng gặp qua Lục Quân như vậy, cô tình nguyện tin tưởng là do anh say rượu nên đem cô trở thành người khác, nhưng trên đường cùng anh trở về, chắc chắn còn tỉnh táo.
Cô hoảng sợ, không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này.
Hai tay cô bưng kín ngực mình, không cho xem.
Anh cúi đầu hôn lên những ngón tay trước ngực cô, hôn đến khi thân thể cô mềm xuống, đồng tử mơ mơ hồ hồ, tiếng khóc nức nở y như chú mèo con.
Anh bắt lấy tay cô, một cái tay khác bóp chặt nhũ thịt cô mà xoa nắn: “Tôi không thể hôn lên sao?”
Tạ Tư Dương muốn điên rồi.
Bọn họ dán gần nhau như vậy, gần đến nỗi, mỗi cái động tác của anh đều có thể đem côn ŧᏂịŧ đâm xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ chạm vào hoa huyệt cô.
Dưới thân rất ngứa, rất trống rỗng, trên người càng khổ sở hơn.
Cô thật sự rất khó chịu, cầm lòng không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, nước mắt tựa như hạt châu rơi xuống. Lý trí còn sót lại: “Không thể…… Lục Quân, anh mau buông tôi ra.”
Anh trực tiếp đem cô đẩy ngã trên vô lăng.
Phía sau lạnh lẽo, cảm giác nguy hiểm có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, dưới thân lại cùng anh dính chặt, nóng bỏng cực kỳ.
“Thật sự không thể hôn sao?” Anh nỉ non một tiếng, lại cứng rắn đem lời cô xuyên tạc thành ý khác.
Đôi tay Tạ Tư Dương như bị gông cùm xiềng xích, bên trong xe có máy sưởi, nhưng quần áo cô bị cởi ra một nửa, chỉ cảm thấy tầm mắt anh nóng rực lưu chuyển trước ngực mình, cảm giác xấu hổ tản ra khắp cơ thể cô.
Đặc biệt là lúc anh cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú cô.
Cô nhỏ giọng a một tiếng, đại não hoàn toàn tê dại.
Lục Quân liếʍ mυ'ŧ càng thêm dùng sức.
Cô xấu hổ, tức giận, cùng tiếng rêи ɾỉ nức nở, tất cả như chất kí©ɧ ɖụ©. Làm anh trở thành một con dã thú chỉ biết đoạt lấy, vạn kiếp bất phục.
Anh hôn một lát, lại thay đổi thành nắn bóp nhũ thịt. Tay cũng không nhàn rỗi, vụng về chui vào bên trong quần cô.
Anh nhớ rõ lúc ấy có một nam nhân khác cũng làm như vậy với cô.
Anh muốn cho cô vui sướиɠ. Làm như vậy, có phải hay không cô vẫn luôn thích anh.
Ngay khi ngón tay anh cho vào trong, có thể cảm nhận được hai cánh hoa ướŧ áŧ đang kẹp lấy anh một cách khó khăn.
Ướt nóng, ấm áp. Khiến côn ŧᏂịŧ dưới thân anh sưng to chỉ muốn đâm vào bên trong.
Trong miệng anh liếʍ láp càng lúc càng mạnh, cho đến khi hai đầṳ ѵú cô ướŧ áŧ da^ʍ mỹ, thật đẹp.
“Tôi có thể hôn nơi này không?” Anh ngẩng đầu, dùng ngón tay thúc mạnh vào hai cánh hoa kia, tỏ ý.
Con ngươi Tạ Tư Dương lấp lánh, hơi thở phì phò, trừng anh.
Tất nhiên là không thể, không thể rồi! Khốn kiếp!
“Được rồi” Lần này anh không cố ý xuyên tạc lời cô, trong giọng nói khó nén mất mát.
Cô cho rằng anh sẽ ngừng lại, nên giãy giụa đứng dậy. Ai ngờ anh cởi cúc quần ra, vừa lúc hoa huyệt ngồi trên côn ŧᏂịŧ thô to nóng rát.
“Em thích tôi.” Anh bắt lấy tay cô, hướng côn ŧᏂịŧ sờ: “Vậy em cũng thích nó đúng không?”
***
Vẫn chưa có thịt :))) buồn, tác giả lừa tình…