Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 14: Tôi Có Thể Không?

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Từ cục cảnh sát đến trường có chút xa, lúc bọn họ trở về ký túc xá thì đã tắt đèn, chỉ chừa một chỗ sáng ở cầu thang.

Dọc theo đường đi Tạ Tư Dương không nói gì, cô sợ nếu tới quá gần sẽ khiến anh gặp rắc rối.

Nhưng khi chuẩn bị tới nơi, cô nhịn không được, quay đầu nhìn anh: “Lục Quân, anh biết Tân Thành Khuyết không?”

Cô giống như đời trước gọi tên anh là Lục Quân, không như những người khác, đều gọi anh là cảnh sát Lục hoặc đội trưởng Lục.

Thấy biểu tình nghiêm túc của cô, cả con ngươi đều là hình ảnh ngược của anh, vào thời khắc ấy có một thứ gì đó không ngừng điên loạn trong l*иg ngực anh.

“Biết.” Anh nói.

“Đừng đến đó.”

Tạ Tư Dương không thể xác định được bản thân có giúp anh tránh khỏi kiếp nạn này hay không, nhưng không nhịn được lại nhắc nhở. Cũng không sợ anh xem cô là kẻ điên.

Đừng đi, anh sẽ chết mất.

Trong cổ họng Lục Quân phát ra một tiếng cười không rõ ý tứ, anh dẫm phanh đem xe dừng lại, “Lý do?”

Tạ Tư Dương không nói lời nào.

Không khí trong xe rất yên tĩnh.

Qua thật lâu, cô đột nhiên cởi đai an toàn ra, cúi người tới gần anh.

Lục Quân từng trãi qua huấn luyện đặc thù, đối với phương diện nữ sắc du͙© vọиɠ anh rất lãnh đạm, nhưng giờ khắc này, chỉ cần ngửi được hương thơm thoải mái mềm mại trên người cô, tim anh liền đập rối loạn.

Anh nghe thấy cô nói: “Bởi vì tôi thích anh.” Thích anh? Câu trả lời ngoài dự đoán của anh.

Giọng nói mềm nhẹ, đáy mắt đen tinh xảo nhìn thật nghiêm túc.

Từ nhỏ đến lớn Lục Quân nghe nữ nhân nói thích mình không ít. Nhưng lần này rất khác, cô không giống những nữ nhân đó, làm tim anh đập hoàn toàn mất khống chế.

Hơi thở hỗn loạn có chút đau.

Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Tư Dương tỏ tình, cô cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Quân, quả nhiên, anh không chút dao động. (Đào: Chị ơi ảnh làm bộ đó chị, đừng để bị lừa.)

Đời trước cô phát hiện ra, bề ngoài đội trưởng nhìn rất dễ nói chuyện, thực tế anh rất lạnh lùng. Anh tránh xa người thích mình không chút dấu vết, lạnh lùng đến cả một tia hy vọng cũng không muốn cho.

Mà sau khi cô bị huỷ dung chỉ biết an tĩnh, nhẫn nhịn, hết hy vọng, đúng lúc không có khả năng thích anh. Cho nên anh mới có thể không kiêng nể gì mà tới gần cô.

Hiện tại cô tìm được một cơ hội, vừa nhắc nhở Lục Quân, vừa đem mối quan hệ của bọn họ cắt đứt.

Thật lâu không thấy được đáp lại.

Sự thật hiển nhiên, cô thành công rồi.

Trái tim Tạ Tư Dương rốt cuộc cũng thoải mái, cô đang muốn đứng dậy xuống xe, cánh cửa đột nhiên khóa lại. Vang lên một tiếng bén nhọn.

Bả vai cô bị đè lại, xuyên qua lớp quần áo dày, có thể cảm nhận được độ nóng từ lòng bàn tay anh.

Đôi mắt anh rất sáng.

…… Ẩn chứa có chút không thích hợp.

Tạ Tư Dương hít một hơi thật sâu, tiếng nói run lên: “Tôi…… Chỉ là tôi thích thôi, không liên quan đến anh, cũng không cần anh đáp lại……”

Tạ Tư Dương không biết chính mình đang giải thích cái gì, thậm chí còn không biết giải thích vậy có lợi ích nào không.

Anh đột nhiên cúi người xuống hôn lấy môi cô, đem cô đè trên ghế dựa, nặng nề mà hôn.

Nụ hôn này so với bên trong hộp đêm, hung hăng hơn nhiều. Anh vứt hết sự văn nhã.

Cô bị hôn đến không thở nổi, dùng sức đẩy anh, nhưng vẫn vô dụng.

Lục Quân trở tay ôm cô để trên đầu gối, đầu lưỡi từ môi cô trượt xuống, liếʍ láp cổ cô, lưu lại một chuỗi dấu vết trong suốt.

Anh dùng sức cởi nút thắt, một cái rồi một cái bị anh cởi bỏ.

Xe ngừng ở sau cây cối, đã trễ thế này, căn bản là không có người tới.

Lúc ở hộp đêm, anh rất muốn làm như vậy.

Lúc xem đoạn video theo dõi ấy, anh ghen ghét đến phát cuồng, ghen ghét ấy không giống con người anh.

Muốn nghe cô nức nở, muốn ánh mắt cô chỉ dừng trên người anh.

Lục Quân bình tĩnh, anh cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ của bản thân, chỉ cần không tới gần cô, anh vẫn như cũ, có thể duy trì được phong độ của quân tử.

Nhưng cô cố tình, mềm mại thanh âm nói thích anh.

Nam nhân nào sẽ chịu được?

Lục Quân ôm cô, nhẹ nhàng dán tay trước ngực mềm mại của cô. Chỉ có như vậy mà anh sắp hít thở không thông rồi.

Anh tinh tế hôn lên cằm cô, giọng nói thanh lãnh mang theo chút ác ý: “Tôi có thể hôn lên ngực em không?”

***