Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 13: Khắc Chế

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Thời điểm Lục Quân vừa che chở cho Tạ Tư Dương vừa đánh nhau với đám người đó, thì cảnh sát được bố trí liền ập vào, lên án bọn họ buôn lậu ma túy. Tên mập cầm đầu nào chịu nhận? Nhưng lọ thuốc màu đỏ trên bàn là bằng chứng tố cáo hắn.

Sau đó, tới lượt phó cục trưởng Trần quở trách Lục Quân: “Lần này coi như cậu tốt số, may mà đối phương ngu ngốc lấy lọ thuốc ra. Ví như hành động liều lĩnh vừa rồi của cậu khiến chúng nghi ngờ, thì chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc! Cậu đi ngẫm về hậu quả của việc đó đi, ngày mai lên viết bản đánh giá.”

Lúc phó cục trưởng Trần quở trách Lục Quân, mọi người đều ở lại, Tạ Tư Dương ngồi ở một bên hơi hơi gật đầu.

Cô cảm thấy phó cục trưởng nói rất đúng, hành động của Lục Quân quá mức liều lĩnh, cô khó mà tưởng tượng được một mình anh đơn thương độc mã khiêu chiến với đám người đó, nhưng anh vẫn bảo vệ cô rất tốt, một chút tổn thương cũng không có.

Phó cục trưởng Trần mắng xong, nhìn về phía Tạ Tư Dương, đáy mắt mang theo vài phần ý cười: “Nha đầu này, cháu với chi đội trưởng Lục anh minh thần vũ có mối quan hệ gì? Dám trà trộn vào đám người đó để cứu cậu ta, không sợ sao?” Lời phó cục trưởng tuy là trêu đùa, nhưng không quên nhìn phản ứng của Lục Quân.

Lúc ấy nữ sinh ngồi trên lô ghế, ngoại trừ Tạ Tư Dương ra hiện tại bên ngoài còn có những cô gái trong quán đang lấy lời khai.

Khi chi đội Hình Cảnh xông vào, bọn họ thấy trong l*иg ngực đội trưởng mình đang ôm một cô gái, lúc đó cái hàm như muốn rớt xuống đất, còn sợ đội trưởng bị tìиɧ ɖu͙© mê hoặc, lúc sau mới biết cô không làm việc ở đó, mới yên lòng. Vội vàng lo bắt tội phạm, không quan tâm đến cô nữa.

Tạ Tư Dương lắc đầu, nói không có quan hệ. Việc cô quan tâm lúc này là khi nào cô có thể đi được.

Hiện tại đang là giờ phá án, trong cục chật chội mùi người, nhưng ban đêm lại có chút lạnh, máy sưởi cũng không đủ. Cô ngồi ở trên ghế, không mặc áo khoác, trên tay cầm một cốc nước ấm cùng khăn giấy, quả thực rất ngoan.

Phó cục trưởng Trần đột nhiên không đành lòng nói: “…… Cháu về sớm một chút, lần sau gặp được việc như thế này đừng có mà dại dột đi theo, Chi đội trưởng Lục của chúng tôi ngoại trừ bề ngoài đẹp trai ra thì thân thủ cũng không tồi.” Anh ta đem cô trở thành người ái mộ Lục Quân.

Cũng đem cô trở thành nữ sinh ngốc nghếch, sẽ vì người mình yêu mà phấn đấu quên thân.

Tạ Tư Dương không giải thích, nghiêm túc từ biệt đi khỏi cục cảnh sát.

Cô khoác áo bông ở chỗ hộp đêm kia, hiện tại đầu đường còn chưa có tuyết rơi, nhưng lạnh lẽo mười phần. Cô đứng gần sân ga chờ xe để về trường học, mu bàn tay như bị đông cứng khiến nó đỏ lên.

Một cái áo khoác ấm áp dừng ở trên vai cô.

Ánh đèn từ cây đèn đường bị che mất, cô ngẩng đầu, thấy được sườn mặt tuấn mỹ của anh, gò má tinh tế, cùng với môi mỏng mang chút lãnh đạm.

“Tôi đưa em về.”

Tạ Tư Dương hoảng sợ, phải đợi một lúc sau cô mới phản ứng lại: “Anh nên đi bệnh viện trước.” Cô còn nhớ con chíp trong miệng anh.

Lục Quân cười lên, độ cong hoàn hảo, “Em cho rằng tôi sẽ nuốt sao? Hay là em tính nuốt?”

Anh lấy từ trong túi ra con chíp, đưa cho cô xem.

Mặt Tạ Tư Dương đột nhiên đỏ lên.

Cô hiểu rõ ý tứ của anh, nếu như cô không tới, anh hẳn cũng có biện pháp đối phó. Giống như con chíp nhỏ này, rõ ràng nó đã nằm trong miệng mình, nhưng lại bị anh bất động thanh sắc mà cướp lấy.

Cô nghĩ một lúc, cũng vậy. Đời trước, thời điểm Lục Quân toàn gặp chuyện bi kịch là khi gặp cô, lúc này bọn họ hẳn là không nên quen biết nhau, anh sẽ thuận lợi mà trở thành Đội trưởng đội Hình Trinh, trở thành thần thoại trong lòng người dân.

Không có cô, anh sẽ không xảy ra chuyện.

Cô đem áo khoác trả lại cho anh, nghiêm túc xin lỗi: “Rất xin lỗi, là tôi hại anh bị mắng. Là tôi không suy xét rõ ràng, về sau sẽ không hành động ảnh hưởng đến mọi người nữa.”

Ánh mắt Lục Quân tối sầm xuống.

Đây là câu nói mà anh mong muốn, phải không?

Vẻ mặt xa cách ấy làm anh không thoải mái, anh còn nhớ rõ đoạn video quay trong đêm đen dày đặc kia, thấy cô khó nén xấu hổ mà nức nở. Ánh mắt như bị tầng nước bao quanh, làm người khác rất muốn khi dễ… cho đến khóc.

Trong video chỉ có tiếng gió thổi, nhưng anh lại tự bổ não ra giọng nói nức nở nhẫn nhịn của cô.

Giống như ở hộp đêm, bộ dạng ướŧ áŧ quyến rũ mỗi khi tới gần anh.

Nếu lúc ấy cô đối với anh như vậy, có phải hay không sẽ dùng loại ánh mắt nhìn anh.

Du͙© vọиɠ trong lòng không ngừng điên cuồng gào thét.

Thế nhưng trên mặt anh lại hết sức bình tĩnh, đem áo khoác trả lại cho cô, rồi dùng những ngón tay thon dài của mình bấm nút gài từng cái một.

Đến cái nút gần cổ cô, đầu ngón tay anh lơ đãng xẹt qua da thịt cô. (Đào: tâm cơ boyyyy)

“Đi thôi.” Giọng anh như đang kiềm chế, kiềm chế đến nỗi khiến cô không dám từ chối.

——

Khẩu hiệu của chúng ta là gì?

Hôm nay muốn ăn thịt thật ngon!

Thịt đâu? Where?

Tác giả: Hãy bình tĩnh nào các thần dân của trẫm, thịt sẽ có nhưng chỉ để ngửi chứ chưa thể ăn.