Editor: Đào
Beta: Trốt Trốt
***
Tạ Tư Dương nỗ lực bám vào bả vai Lục Quân.
Bọn họ đang ở rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận độ ấm của anh. Nóng bỏng, làm cô hốt hoảng.
Tạ Tư Dương vụng về liếʍ láp vành tai anh, trong miệng ngậm chặt con chíp kia, thật khó xử lý.
Nuốt vào có sao không.
Con chíp cũng không lớn lắm, nuốt xuống chắc không sao đâu. Huống hồ cô biết, đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
Đời trước Lục Quân chết vì bị vạch trần thân phận.
Khi đó cô đợi anh ba tháng trời, cuối cùng nhận được tin tức anh đã chết.
Nghe nói khu nhà hoang ấy bị phát nổ. Trong đêm tối vô tận anh nguyện ý dẫn cô đi, nguyện ý khom lưng cõng cô. Đến cuối cùng ngay cả thi thể cũng không tìm được
Thậm chí cô còn không có cách nào để thắp hương xin lỗi anh.
Cho nên đời này, cô không thể để anh xảy ra chuyện.
Tạ Tư Dương nhắm mắt lại, muốn dùng sức đem con chíp nuốt xuống. Nhưng một bàn tay khác còn nhanh hơn, đem cô ôm vào trong ngực.
Đôi môi lạnh lẽo dán chặt môi cô
Cô sợ tới mức trợn mắt nhìn anh, mắt trà có chút mờ mịt hơi nước.
Ánh sáng xuyên thấu qua mắt kính, khiến cho đôi mắt anh nhanh chóng sắc bén.
Người này không phải Lục Quân cô quen biết.
Cô chỉ quen biết một Lục Quân văn nhã dịu dàng, đáy mắt đều mang theo sự xa cách hời hợt, chẳng sợ có nữ sinh tỏ tình trước mặt anh, anh cũng không động lòng. Cho nên đời trước, Tân Thành Khuyết lúc nào cũng nói móc anh có ý đồ với cô, cô không hề tin.
Khi đó cô còn nói Tân Thành Khuyết lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nhưng người quân tử này lại đang hôn cô. Anh hôn rất không chuyên nghiệp, nhưng đủ kiên nhẫn, từng chút từng chút cạy hàm cô ra, ngậm lấy đầu lưỡi cô, sau đó…… Cuốn đi con chíp trong miệng.
Cô không biết anh có nuốt xuống hay không, chỉ biết mặt chính mình giờ phút này rất đỏ, nhịp tim đập không kiểm soát được.
Cô xấu hổ, cảm thấy ý nghĩa vừa rồi của bản thân thật quá tội lỗi.
Đời này bọn họ chỉ mới gặp qua nhau có hai lần, huống chi anh là Lục Quân, làm sao thích cô được.
Nụ hôn này có chút lâu, thời điểm kết thúc Tạ Tư Dương cũng muốn tắt thở.
Cô ngồi trên đùi Lục Quân, cảm thấy người anh rất nóng, nóng đến mức khiến cô như tan chảy, hai chân thì mềm xuống.
Vì muốn trà trộn vào đám nữ sinh, cô đặc biệt cởϊ áσ khoác mình, chỉ mặc một chiếc áo len đan bằng lông thỏ. Chỗ này phòng nào cũng trang bị đầy đủ máy sưởi, tính ra, cô cũng ăn mặc nhiều vải hơn người khác.
Mập mạp chú ý tới cô.
Khuôn mặt cô gái này thật trắng khác với những nữ sinh ở đây, da thịt trắng nõn nà, cánh tay nhỏ yếu, giống như viên ngọc quý không dính bụi trần.
Sạch sẽ làm người khác muốn nhúng tràm.
Một tay hắn ôm một cô, tay còn lại vẫy vẫy kêu Tạ Tư Dương đi qua, rồi làm một tư thế cho bản thân trông thật đẹp.
Bị hắn gọi, những người khác cũng nhìn qua, trong miệng nói những từ thô tục lung tung rối loạn.
Tạ Tư Dương hiếm khi gặp qua tình huống này.
Đời trước những tên phóng viên kia đều cho rằng cô chỉ là vật thế thân, một đường trở thành nữ chủ nhất định là dùng thủ đoạn lấy lòng người khác. Nhưng chỉ có mình Tạ Tư Dương biết, cô gặp được người biết tiến biết lui, nho nhã lễ độ. Ngoại trừ một vài người nổi tiếng luôn muốn đào ra gốc gác của cô, thì chỉ có mình Tân Thành Khuyết là khiến cô đau đầu nhất.
Nhưng anh ta sẽ không ở trước mặt mọi người mà làm khó cô.
Nhất thời không biết làm sao mới tốt, chỉ cảm thấy lưng như bị kim chích.
Đôi mắt đằng sau lớp kính của Lục Quân không hề gợn sóng, anh để cô đứng lên.
Tạ Tư Dương do dự một chút, làm theo, ngay sau đó lòng bàn tay cô bị bàn tay lớn hơn bắt lấy.
Ngay lập tức, Lục Quân dùng bình rượu đập vào đầu một tên thuộc hạ ngồi gần đó, vừa vặn là kẻ bình luận cô nhiều nhất.
“Ngọa tào* tên tiểu tử này điên rồi! Không phải lại lên cơn nghiện chứ?” Những người khác kinh ngạc nhìn Lục Quân, tên mập mạp cũng không biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
* Một câu chửi thề bên Trung.
Tên thuộc hạ vừa mới xoát người anh liền nổi gân xanh lên, hắn vén tay áo muốn đè lại tên vừa bị đập đầu, trong miệng còn kêu “Lão đại mau đem thuốc cho hắn đi”, trong lúc hỗn loạn, không biết ai lấy ra một lọ thuốc màu đỏ, Lục Quân nhìn thoáng qua, khóe môi nói một câu.
“Ôm chặt tôi.” Môi anh cọ qua vành tai cô.
Tạ Tư Dương rất sợ, nhưng cô biết rõ bản thân không thể làm vướng chân anh, nhận mệnh mà vùi đầu vào ngực Lục Quân.
Bên tai truyền đến các loại tiếng kêu quái lạ, nhưng giờ khắc này, cô lại rất an tâm.
•••
Cập nhật tình hình truyện:
Truyện sẽ được chia ra làm 2 quyển.
✔Quyển 1 bản cv đã hoàn. (74 chương)
✔Quyển 2 chưa cập nhật ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )