Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 11.2: Thuốc Phiện (2)

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Cô không muốn Lục Quân điều tra vụ này, anh có thể gặp nguy hiểm nhưng cô chẳng thể làm được gì.

Các cô gái tám chuyện suốt chặng đường, đến lớp tìm chỗ ngồi thì người đã đông nghẹt kín mít.

Ngoài bọn họ đang đứng bên ngoài, còn có những người khác cũng đang thảo luận chuyện Triệu Chỉ Khanh, chẳng qua không biết được toàn bộ như Kiều Giai Kỳ.

Lưu Ngữ Nhiên nói: “Nghe nói là Dương Văn Ý cưỡng ép Triệu Chỉ Khanh, nên Triệu Chỉ Khanh mới đồng ý ở bên hắn.”

Vưu Hiểu Ý trợn mắt lên: “Việc này sao có thể cho là cưỡng ép được, vậy là các cậu không biết rồi, Triệu Chỉ Khanh ham mê hư vinh, cuộc thi hoa hậu giảng đường lần đó còn mời riêng đám hải quân* về, Dương Văn Ý thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ, nhưng hắn có tiền, chưa biết chừng là ai bám ai.”

· Hải quân: hay còn gọi là Hải Quân Mạng – gồm một nhóm nhà văn trên web chuyên được thuê, người đó sẽ xuất bản thông tin cho nội dung cụ thể trên web. Hải quân mạng thường được viết tắt là hải quân, còn được gọi là xạ thủ mạng. Họ thường hoạt động trên các nền tảng mạng xã hội như trang web thương mại điện tử, diễn đàn và Weibo. Họ giả vờ là cư dân mạng hoặc người tiêu dùng bình thường và làm ảnh hưởng đến người dùng bình thường bằng cách bình luận, trả lời và phổ biến các bài đăng trên blog.

“Không đúng nha, xét như vậy thì Triệu Chỉ Khanh tự tử làm gì?”

“Ai biết, có lẽ Dương Văn Ý muốn chia tay, phiếu cơm lâu dài tuột mất nên không còn gì luyến tiếc chăng.”

Trong tiếng tranh luận ồn ào, Tạ Tư Dương bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu, cô đứng dậy nói muốn ra ngoài hít thở không khí.

Sắc mặt cô vốn trắng nõn, lúc này đang ngồi trên ghế lô màu tím, ánh đèn chiếu xuống càng làm thêm tái nhợt. Kiều Giai Kỳ lo lắng bảo: “Vậy bồ đi sớm về sớm nha.”

Tạ Tư Dương gật đầu.

Cô không ở lại lâu, tính toán đi vài vòng dọc theo hành lang rồi về, đột nhiên không kịp đề phòng bắt gặp một đám người.

Bọn họ nhuộm tóc, cơ bắp rắn chắc, dáng vẻ lưu manh, vừa thấy liền biết không nên chọc vào.

Điều khiến cô để ý nhất chính là, Lục Quân lại có mặt trong nhóm này.

Ánh sáng chiếu xuống làm tôn lên dáng vẻ nhu hòa của anh, gương mặt có chút khác biệt so với ngày thường, nhưng Tạ Tư Dương liếc mắt một cái liền nhận ra anh.

Anh đeo mắt kính có gọng màu vàng, lúc nhìn thấy cô, sóng mắt lưu chuyển, lại như vô tình dời đi hướng khác.

Tạ Tư Dương đứng yên tại chỗ, chờ đám người kia đi, mới cau mày ngẩng đầu.

Cô trời sinh sợ hãi loại người như này.

Nhưng lúc này đây, cô lại siết chặt bàn tay ướŧ áŧ và lặng lẽ đi theo.

——

Ghế lô kêu loạn khắp nơi, ngoại trừ tiếng ca nghẹn ngào bên ngoài, còn có thanh âm lạch cạch khi chai rượu va chạm nhau.

Lục Quân ngồi ở trong đó, hoà hợp đến mức vi diệu không ngờ.

Tên cầm đầu mập mạp trêu chọc anh, một giáo sư đại học cũng từng làm một thứ đồ chơi hèn mọn.

Lục Quân nâng mắt kính, trả lời rất đúng đắn: “Thực sắc tính dã*.”

*Hưởng thụ tìиɧ ɖu͙©.

“Mẹ kiếp.” Tên mập mạp phỉ nhổ: “Người làm công tác văn hóa thì khác.”

Hắn ta kêu Lục Quân đem giấy chứng minh ra, lấy được giấy, hắn cười ngây ngô: “Chậc chậc tên này rất giống tên tiểu tử kia nhỉ? Đáng tiếc tên kia lại đẹp trai hơn chút.”

Hắn ta đem giấy chứng minh của Lục Quân khoa tay múa chân một phen, giọng nói hắn khiến mọi người xung quanh chú ý, đem anh giống như đại tinh tinh mà vây xem.

Lục Quân có chút đứng ngồi không yên, thành công đưa hình ảnh của một người nghiện ma tuý phát huy đến mức tối đa: “Thuốc đâu?”

Tên mập cười nhạo một tiếng, sau khi cười nhạo Lục Quân, hắn ta bình tĩnh lại và hút một điếu xì gà: “Có đủ tiền không đấy?”

Lục Quân đem chiếc vali đặt lên bàn.

Tên thuộc hạ xoát qua, lớn giọng kêu lên: “Lão đại tên này quả thật mang tiền, đủ bảy con số.”

“Được,” Ý cười của tên mập dày đặc vài phần, “Làm giáo sư không ngờ lại lắm tiền như vậy.” Lại hỏi thủ hạ: “Mày có nghĩ đây là tiền giả không?”

Thủ hạ lắc đầu, bọn họ quả thật đã xác nhận qua, bằng không cũng không dám mang đến.

“Lục soát toàn thân hắn cho tao.”

Hắn ta nói, dù bận nằm ngửa nhưng vẫn nhàn nhã quan sát vẻ mặt anh.

Lục Quân thần sắc bất biến, bên trong vành tai anh có giấu một cái máy chip nghe lén.

Lúc này đây, anh thậm chí còn không thèm phản kháng việc đối phương lục soát người mình, chỉ là trong ánh mắt thản nhiên ấy lại hiện lên một sự nghiêm nghị.

Anh đã nghĩ đến một trăm cách để khuất phục những người trước mặt anh, nhưng bằng cách này, mọi nỗ lực của anh sẽ giảm xuống.

Thủ hạ đang lục soát quần, cũng không có thấy gì bất thường. Đang định hướng bên tai anh xem thử, Lục Quân bắt lấy tay hắn: “Thuốc đâu?” Hầu kết lăn lộn, đáy mắt ẩn ẩn lộ ra chút khát vọng.

“Người làm công tác văn hoá sao lại không có tiền đồ vậy chứ!” Tên mập khẽ cười một tiếng, cảnh giác từng chút tan biến.

Một tên hèn nhát, ngay cả chút thời gian cũng không chờ nổi, thì còn trông cậy vào chuyện đại sự gì chứ.

Chẳng qua việc này bọn họ có thể hiểu, một khi cơn nghiện đã lên có cản cũng chả khống chế nổi, hắn hứa hẹn: “Lục soát xong liền cho ngươi.”

Trong mắt Lục Quân dày đặc như bị vẩy mực, anh chậm rãi buông tay người nọ ra.

Con chíp nghe lén trong tai không ngừng truyền đến âm thanh kịch liệt, làm anh ngàn vạn lần tự bảo vệ mình.

Thủ hạ định kiểm tra qua vành tai, khuỷu tay Lục Quân đã căng thẳng, thời khắc chuẩn bị công kích.

Đột nhiên cánh cửa mở ra.

Một đám thiếu nữ đang trong tuổi thanh xuân tiến vào, có quyến rũ, cũng có thanh thuần, vây quanh mọi người.

Trong nháy mắt hô hấp tên mập mạp nặng nề xuống, lúc này hắn mới nhớ tới bản thân đang ở nơi nào, ngay cả thủ hạ cũng vui vui vẻ vẻ ôm hai cô em.

Bên tay phải Lục Quân có hơi thở tới gần, anh theo bản năng nhíu mày bảo: “Tôi không cần……”

Cánh môi mềm mại kề sát vành tai anh, đầu lưỡi khẽ di chuyển, đem con chíp bỏ trong miệng.

Ánh sáng nhẹ chiếu xuống, anh mới có thể nhìn thấy được khuôn mặt nghiêm túc và dịu dàng của cô.

Thân thể Lục Quân cứng đờ, l*иg ngực chưa bao giờ từng trải qua cảm giác này. Tim đập loạn mất đi khống chế.

Là em.

——————————————

Báo cáo tổ chức, chương này không có thịt để xơi.

Gần đây đang đi học làm tài xế hợp pháp, nhưng vận mệnh nhiều chông gai vẫn chưa lấy được bằng ( ≧Д≦), sắp tới sẽ có nhiều điều thú zị. Mong mọi người đón đọc.(ϋ)/♩