Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 9: Lục Quân

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Tân Thành Khuyết đưa Tạ Tư Dương về ký túc xá dưới lầu, dì trực đêm đã ngủ đến hôn mê, không chú ý tới bọn họ.

Đứng trước cửa phòng, Tạ Tư Dương cúi đầu nhìn mũi chân mình, có chút do dự.

Mọi chuyện đang ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát.

Đời này sống lại cô không có bất kỳ tham vọng nào, cũng không nghĩ tới chuyện báo thù, chỉ muốn làm một người qua đường bình thường. Chứng bệnh cố chấp của Tân Thành Khuyết có bao nhiêu nghiêm trọng, cô đều biết, vì vậy cô không dám đánh cược với anh.

Nhưng bây giờ cô lại chẳng biết nên làm sao nữa.

Anh cố chấp điên cuồng, thứ đã muốn, dù ai có tới khuyên ngăn cũng vô dụng. Đôi khi cô hơi sợ anh, đôi khi lại cảm thấy anh như một đứa trẻ không bao giờ lớn.

Dù anh lớn hơn cô năm tuổi.

“Sao vậy? Không muốn vào à?” Đôi mắt đen của Tân Thành Khuyết nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Áo khoác rộng mà cô đang mặc, ngoài ý muốn nhìn có chút ngốc nghếch . Có lẽ vừa mới bị gió lạnh thổi qua, gương mặt phiếm chút hồng, thoạt nhìn ngoan ngoãn như vậy, làm anh rất muốn đem cô giấu đi, không cho bất cứ ai thấy.

“Tân Thành Khuyết.” Cô gọi tên anh, mắt trà bao phủ lấy anh.

Tân Thành Khuyết cười nhẹ, vô sỉ nói: “Em cho tôi một cái kiss goodbye được không.” Anh chỉ chỉ lên môi mình, nếu không phải sợ cô khóc, anh sớm đã đem cô khiêng đi rồi, tự nhiên dọn đến cái nơi quái quỷ này.

Tạ Tư Dương há miệng thở dốc, lại lắc đầu. Đồ điên, có giảng đạo lý với anh ta cũng không thông nổi. Cô đành nghĩ cách chậm rãi rời đi vậy.

Vì thế Tạ Tư Dương tránh né cái tay đang kéo mình, chạy một mạch vào ký túc xá như con thỏ.

Mắt thấy cánh cửa đóng lại, cũng không ngăn được tầm mắt anh.

Nụ cười trên môi Tân Thành Khuyết tức khắc lạnh xuống.

Từ nhỏ anh đã được coi như người thừa kế do Tân gia bồi dưỡng, xem mặt đoán ý, chỉ là bài tập về nhà cơ bản nhất với anh, vừa rồi đáy mắt Tạ Tư Dương xẹt qua tia hời hợt.

Một khắc ấy cô quyết định chuyện gì, chắc chắn có liên quan đến anh.

Anh sờ vào ngón trỏ mình, nơi đó còn sót lại hương vị ngọt ngào. Nhớ lại lúc cô nói không thích mình, đôi mắt cô rất nghiêm túc, như sợ anh không tin.

Cho rằng anh kì quái lắm sao?

Tân Thành Khuyết lặng lẽ bước về phía trước, một giọng cười khinh bỉ trên khuôn mặt hoang dại như dã thú, thế nhưng đáy lòng mềm mại lại ẩn chứa cơn đau.

Cho nên, khi tiếng cãi vã dữ dội của cặp đôi đằng sau lưng anh vang lên, ngay sau đó có người từ trên trời rơi xuống làm máu loang ra khắp nơi, anh cũng không dừng bước.

——

Tối hôm qua Tạ Tư Dương ngủ khá trễ, cô làm việc nghỉ ngơi đúng giờ, thời gian thức dậy tuy khá muộn, nhưng thấy đám bạn rất hay ngủ nướng, giờ lại tụ thành một chụm thảo luận chuyện gì đó.

Bởi vì mới ngủ dậy, tư duy cô có chút hỗn độn, chỉ nghe thấy mấy cái từ linh tinh như là “Tình sát” “Nhảy lầu”.

Không đợi cô hỏi, các cậu ấy đã chủ động nói với cô rằng, tối hôm qua có người nhảy lầu, từ tòa nhà ký túc xá nữ.

“Nghe nói là nhảy lúc nửa đêm, mãi cho đến rạng sáng 4-5 giờ bác bảo vệ tới quét rác mới phát hiện, máu văng tứ tung. Rất nhiều cảnh sát a, lần này là do thành phố điều tới. Người này đến người kia đi phong toả khu vực xung quanh, thật doạ người.” Kiều Giai Kỳ nói xong còn dùng ngữ khí khoa trương hỏi, “Tư Dương, bồ biết người nhảy lầu là ai không? Hình như nữ sinh đó có quan hệ với bồ á.”

“Ai vậy?”

“Triệu Chỉ Khanh của câu lạc bộ phát thanh.”

Tạ Tư Dương mất chút thời gian mới nhớ lại người này.

Tiết tấu sinh hoạt ở đại học không căng thẳng như cao trung, mọi người nhàm chán nhàn rỗi đến mức đi bình chọn xem hoa hậu giảng đường là ai. Trong cuộc đánh giá cuối cùng, số phiếu bầu của cô chỉ cao hơn một chút so với Triệu Chỉ Khanh.

Triệu Chỉ Khanh thân là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, lòng tự trọng tất nhiên rất cao, mỗi lần chạm mặt đều buông lời chế nhạo cô.

Thời điểm ấy có rất nhiều người, vì vậy mà trường học không ngừng đồn thổi tin tức giữa cô và Triệu Chỉ Khanh.

Nhưng điều cô để ý đến chính là, khoảng thời gian Triệu Chỉ Khanh nhảy lầu, lúc đó cô cùng Tân Thành Khuyết tách ra không lâu.

Thật đau đầu làm sao, nếu thật sự bị camera bắt gặp thì cô xong đời rồi.

Tạ Tư Dương vẫn luôn bất an đến lúc chạng vạng còn chưa hết, trong lòng quả thực muốn đem Tân Thành Khuyết đánh chết.

Khu vực rộng lớn dưới ký túc xá được kéo đường màu vàng để ngăn mọi người đến gần, thi thể được dọn đi nơi khác, một số cảnh sát cùng pháp y còn ở hiện trường, có mấy nữ sinh đứng ở ngoài chờ nước chuyển tới.

Nói chính xác hơn, là nhìn anh cảnh sát đẹp trai đứng giữa.

Khuôn mặt soái cực kỳ, sống mũi cao thẳng, mi mắt thâm thúy, cảnh phục một chút vết nhăn cũng không có, cà vạt thắt tỉ mỉ. Thời điểm quan sát hiện trường, biểu tình anh ta bất biến, ngoại trừ nói với người bên cạnh vài câu ra, dáng vẻ cực kỳ văn nhã. Người ta không biết còn tưởng là vị giáo sư trẻ nào đang làm việc ở viện nghiên cứu, chứ không phải điều tra gϊếŧ người.

Thời điểm cô và Kiều Giai Kỳ tan học trở về, vừa lúc nhìn thấy một màn này.

Kiều Giai Kỳ thẹn thùng mà bụm mặt: “Tư Dương bồ biết anh ta là ai không? Chi đội trưởng trẻ tuổi nhất Cục Công An Hình Sự, ôi mạ cha ơi, đây quả thực chính là nam thần trong mộng của tớ.”

Vừa lúc Chi đội trưởng Hình Trinh quay đầu lại, ánh mắt anh ta va chạm với tầm mắt Tạ Tư Dương.

Trời chạng vạng, hoàng hôn chỉ còn lại ánh chiều tà dừng trên ngũ quan như điêu như khắc ấy.

Lục Quân.

Tạ Tư Dương há miệng thở dốc, không tiếng động mà niệm ra tên này.

***

Đào: Nam chính số 2 lên sàn, thật hóng hớt cảnh Tu La Tràng đánh ghen ghê!!!

Mọi người tương tác với team để tạo động lực nha!!!(つ✧ω✧)つ