Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 10: Phối Hợp

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Kiếp trước, Tạ Tư Dương quen biết được Lục Quân là nhờ trận hoả hoạn năm đó.

Lửa lớn đến mức đốt cháy nửa đoàn phim, huỷ hoại đi một minh tinh nổi tiếng, nguyên nhân sự cố chưa được làm rõ khiến cho vụ việc càng thêm sóng to gió lớn. Lúc ấy, đội trưởng đội Hình Trinh – Lục Quân tiếp nhận án kiện.

Vụ án lần này khá nghiêm trọng vì có người bị thương, còn Tạ Tư Dương thì nằm trong danh sách trấn an.

Nếu nói về ấn tượng đầu tiên cô dành cho Lục Quân đại khái chỉ có mấy từ lịch sự, hoàn hảo, cấm dục.

Anh và Tân Thành Khuyết tựa như hai thái cực khác nhau, Tân Thành Khuyết táo bạo dễ giận, còn anh thì bình tĩnh độc lập. Dường như trong người anh không có cái gọi là rung động, thế nên cô thường xuyên sợ bản thân làm ra chuyện gì đó khinh nhờn anh.

Nếu nói cô đối với Tân Thành Khuyết vừa tức vừa hận, thì với Lục Quân lòng cô chỉ tràn đầy áy náy.

Kiếp trước cô nợ anh… rất nhiều.

Ở thành phố C, ai lại không biết Lục Quân là đội trưởng đội Hình Trinh của thành phố chứ? Tạ Tư Dương từng gặp qua trường hợp nữ sinh điên cuồng theo đuổi anh.

Khi đó đang là đầu xuân, nữ sinh bướng bỉnh đưa hoa tặng lễ, vây anh trước thị cục và tỏ tình trước toàn thể công chúng.

Anh chỉ đứng đó, đáy mắt ôn nhu không chút gợn sóng.

Cô gái khóc rưng rưng khi nói điều gì đó, còn anh từ mũi đến môi rồi đến cằm, trước sau như một không hề dao động.

“Cô còn quá nhỏ, không hiểu được thế nào là thích.” Anh an ủi cô gái, trong giọng nói lại trộn lẫn một chút có lệ.

Lát sau, anh từ trong đám người đi ra tập trung vào công việc.

Tinh tế, nhưng lạnh lùng. Lúc ấy Tạ Tư Dương nghĩ như thế.

Nhưng một người lạnh lùng như vậy, vì giúp cô thoát khỏi khống chế của Tân Thành Khuyết mà xin chuyển đi.

Năm đó, anh chỉ mới 31 tuổi, chết trong một vụ án chống ma túy ở một thị trấn ngoài biên giới.

Nhìn bộ cảnh phục, cùng sườn mặt lịch sự nghiêm túc của Lục Quân, Tạ Tư Dương cảm thấy có chút không chân thật.

Trọng sinh một đời, cô muốn nhìn thấy anh, không nghĩ sẽ nhanh như vậy.

Chẳng mấy chốc cô đã muốn trốn đi.

Đời trước, chỉ vì sự xuất hiện của cô mà quỹ đạo của anh mới lệch hướng, còn kiếp này thì sao?

Tạ Tư Dương thất thần.

Trong mắt Kiều Giai Kỳ, mặt cô có chút nhợt nhạt, vẻ mặt mờ mịt giống hệt như nhìn thấy một con mãnh thú, trong khi anh cảnh sát đẹp trai ngời ngợi thế này.

Kiều Giai Kỳ cho rằng Tạ Tư Dương mắc chứng sợ máu, cô nàng an ủi nói: “Không có việc gì đâu, nếu bồ sợ quá có thể dọn về nhà ngủ.”

Tạ Tư Dương lắc đầu, về nhà lúc này chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp?

Cô xác nhận, bản thân không nên xuất hiện trước mặt Lục Quân, cho dù chỉ là người qua đường.

Nghĩ vậy cô liền lôi kéo Kiều Giai Kỳ đi, cô nàng lại rất hưng phấn nói bên tai cô : “Tư Dương từ từ chút, bồ xem có phải Lục đội trưởng đang nhìn về phía chúng ta không?”

Tạ Tư Dương quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú ấy.

Anh đi đến trước mặt cô, chủ động cởi bao tay trắng, lấy ra giấy hành nghề: “Bạn học Tạ Tư Dương? Có chuyện mời cô phối hợp một chút.”

Từ trong giọng nói, mang chút dịu dàng, giống như năm đó.

***