Cột đèn cao sừng sững trên bãi biển chiếu ánh sáng chói lọi, điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh trên mặt biển rộng lớn bao la, từng cơn sóng xô bờ. Rõ ràng khung cảnh tĩnh lặng hài hòa như vậy nhưng Lâm Thiển lại cảm thấy có chút ngột ngạt.
Cô không muốn đi bơi, càng không muốn đi cùng Khương Đào và Kiều Mộ Ngưng, trông thấy chồng mình lịch sự đỡ cánh tay người phụ nữ khác. Đôi mắt vô cùng nhói đau, nhưng vừa rồi cô đã nói mình không xuống nước, bây giờ lại đổi ý thì không tốt cho lắm.
Hình như hai người trong biển đang so tài, Kiều Mộ Ngưng như chú cá nhẹ nhàng bơi lội uyển chuyển, một lát đã ngoi lên khỏi mặt nước cách đó không xa vẫy tay với Khương Đào. Cặp bồng đào lắc lư lóa mắt trong nước biển, Khương Đào hoạt động hai cánh tay đuổi theo, chẳng mấy chốc đã kề đầu sánh vai cùng cô ta. Nhưng anh ta không bơi lên trước mà mỉm cười nói Kiều Mộ Ngưng điều gì đó rồi cả hai lại cùng nhau bơi đến chỗ sâu hơn.
Cát trên bãi biển có màu vàng óng ánh, dẫm lên vừa xốp lại mềm. Lâm Thiển đứng ở bên trên để lại hàng dấu chân cô đơn, ngay sau đó đã bị thủy triều cuốn trôi. Gió biển thổi qua mang theo vị tanh mặn cùng đắng chát.
Cô giận dỗi xách túi đi tới phòng thay đồ, chuẩn bị thay quần áo mang theo rồi trở về khách sạn. Cô vén rèm che lên cởi nút thắt dây bikini trên cổ, đôi bồng đào trắng nõn bật ra.
Hình như...
Của cô nhỏ hơn một chút so với Kiều Mộ Ngưng, sao trông cô ấy nhìn gầy như vậy nhưng lại có một cặρ √υ' đầy đặn thế nhỉ?
Một giọng nam dễ nghe chợt vang lên: “Sao không đi tắm biển thế?”
Lâm Thiển bị dọa giật mình, đây là một phòng thay đồ đơn giản ven biển, treo rèm ngăn cách với bên ngoài. Vừa rồi trong lòng cô đang suy nghĩ sự tình, cộng thêm ánh đèn trong phòng lại tối tăm, nên không chú ý tới bên trong còn có người khác đang ở.
Là Bùi Hành Trì kia, chồng của Kiều Mộ Ngưng.
Người đàn ông mặc áo thun màu trắng kết hợp với quần đi biển, một tay ôm lấy cánh tay đang thong dong nhìn cô.
Lâm Thiển nhớ tới dáng vẻ hài hòa khi Khương Đào và vợ anh ở bên nhau, cô che ngực lại, giọng điệu cáu kính hỏi ngược lại: “Sao anh không đi bơi thế?”
“Tôi uống chút rượu nên không muốn đi.”
Anh bước tới chỗ Lâm Thiển, cánh tay thon dài tùy ý chống một lên trên vách tường bên cạnh cô. Quả nhiên anh vừa mới uống rượu xong, vừa tới gần mình đã có thể ngửi được hương rượu. Lâm Thiển mở to mắt nhìn anh đầy cảnh giác.
“Cô bao lớn” Cánh môi mỏng trên khuôn mặt của người đàn ông tuấn tú khẽ cong lên.
Có lẽ là do bị nụ cười này của anh mê hoặc, Lâm Thiển vô thức nói ra tuổi tác của chính mình.
“Hai mươi ba.”
Lần này Bùi Hành Trì thật sự nở nụ cười, một tay ôm lấy eo của cô. Lâm Thiển hốt hoảng không ngừng đẩy anh ra, nhưng lại để lộ ra một bên vυ' trắng nõn như tuyết.
Bàn tay của người đàn ông phủ lên trên, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi môi như hai cánh hoa, gần như sắp dán lên, nhưng giọng nói vẫn ôn nhu đầy từ tình như cũ: “Tôi hỏi cô, chỗ này cỡ bao nhiêu?”
Anh nắn bóp mấy cái đầy kỹ xảo, lập tức khiến cho cả người Lâm Thiển trở nên mềm nhũn, hô hấp dồn dập.
Cô không biết mình bị làm sao, vừa nãy ở phòng mát xa bị nhân viên kia liên tiếp làm cao trào hai lần liền. Bây giờ người đàn ông không tính là xa lạ, lại có mối quan hệ khó nói này đứng bên cạnh, một luồng nhiệt dâng trào từ bụng nhỏ, men theo lỗ nhỏ chảy ra ngoài.
“Lưu manh!” Lâm Thiển quay mặt đi: “Anh cũng không sợ vợ mình biết sao?”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt cô chăm chú rồi trả lời: “Bây giờ cô ấy đang ở bên chồng của cô kìa.”
Lâm Thiển nhớ tới dáng vẻ Khương Đào và Kiều Mộ Ngưng chơi đùa trong biển, còn có mấy lần gặp mặt hai người họ trò chuyện rất tự nhiên với nhau, hoàn toàn không hề có cảm giác xa lạ một chút nào. Đôi mắt cô dần trở nên ươn ướt.
Từ trước đến nay, cô vẫn luôn cố gắng lảng tránh mọi chuyện trong chuyến du lịch lần này. Tất cả đều do Khương Đào liên lạc, không biết anh ta đã quen biết Kiều Mộ Ngưng bao lâu? Họ đã phát triển đến bước nào sau lưng mình rồi?
Cô có thể chắc chắn rằng, Khương Đào có ấn tượng tốt với Kiều Mộ Ngưng, nên mới có thể tích cực tiến hành trò chơi giao lưu kết bạn lần này. Hiện tại chính mình lại cùng ở một chỗ với Bùi Hành Trì, có phải cũng nằm trong kế hoạch họ đã lên sẵn hay không?
Trong lòng Lâm Thiển cảm thấy chua xót, nước mắt nhỏ từng giọt rơi xuống, đột nhiên trước mắt tối sầm, là Bùi Hành Trì áp môi xuống hôn cô.