Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 38: Đệ Có Người Thương Không? Ta Ban Hôn Cho Đệ!

Chúc Vô Hoan lấy cớ là mình nằm mơ, kể lại một số chuyện diễn ra trong lịch sử cho người nhà Chúc gia nghe. Từ việc Tống An Xảo nói dối rằng mình có thay, cầm hưu thư về lại Chúc gia, tới việc ba ngày sau cả Chúc gia bị chém đầu, rồi tới việc Chúc lão tướng quân khải hoàn trở về nhưng lại hộc máu mà chết. Tới cả việc khi Chúc gia bị hoàng thượng hạ chỉ hậu táng, Tống An Xảo chạy tới nói rằng mình đã sinh ra con côi của nhà Chúc gia, giấu ở am ni cô. Cuối cùng Phụng Trường Dạ không chịu để cho đứa con hoang mang cô ta dẫn về hưởng di trạch của Chúc gia, liền vạch trần lời nói dối của cô ta , cô ta trở thành kẻ bị cả kinh thành chửi rủa…

Nói tới đây, Chúc Vô Hoan dừng lại. Bây giờ nói với họ những điều này là được rồi, không cần phải nói nhiều thêm nữa. Nếu như sau này có việc gì nhất định phải nói với họ, khi đó lại tiếp tục nói dối rằng mình lại nằm mơ giấc mơ kỳ quái thì tốt hơn.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Nghe những gì Chúc Vô Hoan nói, người nhà Chúc gia đều nước mắt giàn dụa.

“Giấc mơ này chắc chắn là thật nếu không Tống An Xảo khi đó chỉ nói dối với chúng ta rằng cô ta có thai, Vô Hoan một mình ở hoàng cung sao có thể biết được việc này?”

Chúc lão tướng quân lấy khăn bịt miệng, nghẹn ngào khóc.

“Giấc mơ này chắc chắn là thật, cha con tuyệt đối không thể bán nước đầu hàng giặc, ông ta nhất định sẽ khải hoàn.”

Chúc Hiên Viên và Chúc Thuần Tuấn cũng lau nước mắt, họ cũng tin vào giấc mơ này. Họ cũng tin cha mình có thể bình an trở về.

Và bây giờ Chúc gia không bị chém đầu chả nhà, cha cũng không hộc máu mà chết, cha sẽ chiến thắng vinh quang về triều, để chiến công của Chúc gia càng tăng thêm nữa.

Chúc Vô Hoan vuốt lưng cho mẫu thân đang khóc, vừa nói: “Mẫu thân, đại ca đại tẩu, tứ đệ, sau khi nằm mơ giấc mơ này, con không thể tiếp tục thừa nhận nhị tẩu này nữa, trong lòng con, cô ta đã không xứng làm người nhà Chúc gia.”

Dừng lại một lúc nàng nói tiếp: “Nhưng bây giờ con là người đã được gả đi, nếu con cứ kiên quyết yêu cầu mọi người cũng không được tiếp nhận cô ta, con sợ khi đó mọi người thấy cô ta đáng thương lại trách con quá lạnh lùng, vô tình.”

Chúc lão phu nhân vội vàng nắm lấy tay nàng nói: “Vô Hoan, đừng nói vậy, con mãi mãi là người nhà Chúc gia, con mãi mãi là một phần tử của Chúc gia.”

Chúc Vô Hoan ôm lấy mẫu thân, cười nói: “Mẫu thân, con nói vậy không phải có ý muốn xa cách với người nhà.”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Nàng đưa mắt nhìn mọi người, nói tiếp:

“Con muốn nói là, có đã gả chồng, không chung sống cùng mọi người, con chỉ có thể nhìn thấy những khuyết điểm đáng ghê tởm của Tống An Xảo, con không nhìn thấy những ưu điểm khác trên người cô ta, vì thế con sẽ có thể không hề do dự gạch tên cô ta ra khỏi danh sách người thân. Nhưng mọi người thì khác, mọi người sống cùng cô ta dưới một mái nhà đã hai năm, có lẽ trong mắt mọi người cô ta là một người tốt.”

“Cô ta mắc lỗi lầm này, mọi người có lẽ sẽ nể tình những biểu hiện trước đây của cô ta để cho cô ta một cơ hội cải tà quy chính.’

“Lúc này nếu con cứ kiên quyết ép buộc không cho mọi người tiếp nhận cô ta, con sợ mọi người sẽ không thoải mái.”

Nàng cười nói: “Vì thế con lựa chọn nói giấc mơ của con với mọi người, còn mọi người có muốn chấp nhận con người này hay không thì phụ thuộc vào mọi người.”

Người nhà Chúc gia đều lặng lẽ gật đầu, không nói gì.

Trong giấc mơ của Vô Hoan, việc Tống An Xảo làm đúng là đáng ghê tởm, nhưng lại chưa tới mức là mất hết tính người, đúng là vừa khiến người ta ghét cay ghét đắng nhưng lại không thể đánh chết.

Chúc Vô Hoan nhìn thấy hết thần sắc của mọi người, nàng bổ sung:

“Có điều con cũng xin nói trước, bất luận mọi người có chấp nhận cô ta hay không, đợi tới khi cô ta vẫn mặt dày về lại Chúc gia, con sẽ tìm thái y vạch trần việc cô ta giả mang thai ngay tại chỗ.”

Ánh mắt nàng lạnh lùng vô cùng.

“Nhà Chúc gia ta đại nạn giáng xuống, cô ta muốn đi, cũng được, nhưng đối diễn với mọi người lúc sắp chết cô ta vẫn có thể mặt không biến sắc nói dối như vậy, thật sự là không nên.”

“Cô ta đã dám nói dối để rời đi vậy thì cũng đừng trách con vạch trần bộ mặt của cô ta.”

Lời này không ai phản bác cả. Tới Chúc lão phu nhân từ bi cũng không nói gì. Lúc trước bà đã nhìn ra Tống An Xảo có lẽ là nói dối, nhưng nghĩ tới việc dù sao thì Chúc gia cũng sắp bị chém hết, thời điểm này ai còn để ý tới chút tâm tư của con dâu thứ hai? Chỉ có điều là Chúc gia đã vượt qua được kiếp nạn này.

Và trong giấc mơ của Vô Hoan, Tống An Xảo còn làm việc quá đáng hơn, vậy thì cho cô ta một bài học cũng là đích đáng, nếu không, người khác lại tưởng rằng người nhà Chúc gia dễ ức hϊếp.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Chúc Vô Hoan ngồi chơi với cả nhà thêm một lúc rồi mới chuẩn bị rời đi.

“Hoàng thượng đang đợi ở phủ Trần đại học sĩ, mẫu thân, đại ca, đại tẩu, con phải đi đây!”

Nàng đứng dậy ôm lấy mẫu thân, mỉm cười với đại ca đại tậu, sau cùng quay sang vỗ nhẹ lên đầu tứ đệ.

“Thuần Tuấn đã mười ba rồi, đợi qua sinh nhật tháng chín là mười bốn, đã có cô nương ưng ý nào chứ? Tam tỉ chỉ hôn cho đệ…”

“Chưa có!”

Chúc Thuần Tuấn mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu. Chúc Vô Hoan cười nói: “Không có thật hay là xấu hổ?”

Chúc Thuần Tuấn lắc đầu nguầy nguậy: “Thật sự không có! Không có! Không có!”

Phủ nhận liên tiếp ba lần, xem ra là không có thật.

Chúc Vô Hoan buông tha cho cậu,”Được thôi, sau này đệ có tình cảm với ai, nhất định phải nói với tam tỉ. Có hoàng hậu nương nương đích thân chỉ hôn, sẽ khiến người trong lòng đệ vô cùng có thể diện, biết không hả?”

Chúc Thuần Tuấn đỏ mặt đành nhìn tam tỉ, gật đầu: “Đệ biết rồi, tam tỉ.”

Đang nói tới đây thì tiểu đệ Thừa Ảnh chạy rầm rầm vào. Cậu nhóc ôm lấy eo Chúc Vô Hoan cười ha ha nói: “Tam tỉ! Tứ ca chưa có người thương, đệ có! Tỉ chỉ hôn cho đệ!”

Chúc Vô Hoan kinh ngạc nhìn cậu nhóc mới sáu tuổi: “Đệ thích ai?”

Cậu nhóc hào hứng nói: “Trần Tiểu Viên! Chính là cô bé phủ kế bên đó, em ấy có cái đầu tròn tròn vô cùng đáng yêu, mỗi lần đệ trèo tường hái táo nhà họ, em ấy lại đứng ở dưới giậm chân tức tối, chỉ đệ khoc oa oa! Lần trước em ấy còn lấy cành trúc đánh đệ, không chọc ngã đệ từ trên tường xuống được, ngược lại em ấy ngã chổng vó, buồn cười lắm…”

“…”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Chúc Vô Hoan ngây mặt nhìn cậu nhóc, sau đó nhéo nhẹ má cậu ta: “Đợi khi nào đệ lớn bằng tứ ca rồi tính.”

Nàng quay đầu lại nhìn tứ đệ: “Thuần Tuấn, đệ như vậy là không được đâu, đệ xem tiểu đệ vừa mới cai sữa của chúng ta đã có người thương rồi đấy, còn đệ thì lại không có.”

Chúc Thuần Tuấn nhìn tiểu đệ sáu tuổi đang rướn ngực kiêu ngạo, lại nhìn mọi người đang đứng xem xung quanh, cậu ôm mặt xin tha: “Tam tỷ đừng nói nữa, nói nữa đệ sẽ nhảy xuống giếng tự vẫn đấy!”

Mọi người nghe vậy đều bật cười. Chúc Vô Hoan phải về rồi, mọi người bịn rịn tiễn nàng ra khỏi cửa phủ tướng quân.

Tới cửa, Chúc Vô Hoan ngoảnh đầu nhìn mẫu thân và chị dâu. Nàng nắm lấy tay hai người cười nói: “Nhân lúc người mà con ghét không có ở đây, mai con sẽ sai người mang chút vải vóc và đồ trang sức đẹp về nhà, mẫu thân và đại tẩu hãy nhận lấy, không ai được cho cái người đáng ghét kia đâu đấy!”

Chúc lão phu nhân bật cười gật đầu véo mũi nàng: “Con thật tinh quái.”

Thấy hoàng hậu em chồng thân thiết với mình như vậy, chị dâu Trần Ngọc Lan trong lòng rất ấm áp, mỉm cười cúi người tạ ân: “Đa tạ ân điển của nương nương, đồ do nương nương tặng, Ngọc Lan nhất định sẽ không cho bất cứ ai cả.”